Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 201

Tru Tiên

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 201

Thanh Vân Sơn.

Thông Thiên Phong.

Tổ Sư Từ Đường.

Khu rừng xanh tươi vẫn như ngày trước, rậm rạp và sinh trưởng dồi dào sức sống, sương sớm lảng bảng đang vơ vẩn trong rừng cây, chỗ nào cũng là càng lá ngọn cây, trên bãi cỏ lá hoa, những hạt móc long lanh rung nhè nhẹ trong gió. Nơi xa, trong rừng rậm còn có tiếng chim hót lảng lót vui tai vọng tới, nghe tiếng cim càng khiến lòng như trong trẻo thêm, như lạc vào nơi tiên cảnh.

Ở nơi thánh địa nhân gian, đạo gia tiên cảnh này, trên con đường nhỏ trong rừng từ từ xuất hiện một bóng người béo lùn, chính là Điền Bất Dịch. Không ăn nhập gì với cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, khuôn mặt Điền Bất Dịch có vẻ ngưng trọng, đôi mắt nhìn thẳng lên phía trước, biểu tình trên khuôn mặt tỏ tõ tâm sự trĩu nặng. Mà lúc này sau lưng lão không có một ai, cũng lộ ra một chút quái dị, điền Bất Dịch tuy thân là thủ toạ Đại Trúc Phong, cũng là một trong những người quan trọng nhất của Thanh Vân Môn, nhưng với thân phận của lão mà lén lút đến một nơi trọng địa như Tổ Sư Từ Đường đằng hậu sơn Thông Thiên Phong, hiển nhiên là hết sức kỳ quái.

Trên con đường núi, không có một Thanh Vân đệ tử nào cảnh giới, cả quãng đường đều ngắt vắng ngơ. Trong làn gió nhẹ và tiếng chim hót, Điền Bất Dịch ngoặc vào ngã ba trứ danh đó, dần dần trông thấy mái ngói khí thế hùng vĩ sâu trong khu rừng rậm.

“Coong…”. Không biết là tiếng chuông từ đâu đó phía trước núi đưa tới, ngân nga trên đỉnh núi Thanh Vân. Tiến vọng lãng đãng, trôi nổi đó, khiến Điền Bất Dịch lặng lẽ dừng bước, ngoái đầu, nhìn.

Thiên địa cao xanh, trời đúng là xanh đến khôn cùng! Trong hàng ngàn hàng vạn năm, hình như chưa từng có thay đổi. Nét mặt Điền Bất Dịch dần dần bình tĩnh lại, đứng trầm mặc một lúc, lại xoay mình, hướng về Tổ Sư Từ Đường bước tiếp. Dãy bậc đá trải rộng hiện ra trước mắt lão, Tổ Sư Từ Đường vẫn không có gì thay đổi, như một con thú lớn mê mệt chìm vào giấc ngủ sâu êm đềm, nằm trong lòng khu rừng sâu. Đại môn của Tổ Sư Từ Đường vẫn mở toang, bên trong vẫn âm u, thậm chí là những đốm nến thơm sâu trong bóng u ám đó, duờng như cũng đang ngủ say, tất cả, vẫn yên tĩnh như thế.

Chỉ có điều, bên ngoài Tổ Sư Từ Đường, dưới chân bậc đá, lúc này lại có một nam tử trẻ tuổi đứng đó, lưng quay về phía Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch cau mày, bước qua. Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử trẻ tuổi đó ngạc nhiên, không ngờ lúc này vẫn còn có người đến nơi đây, vội vã xoay mình lại. Điền Bất Dịch đối mặt với nam tử đó, hai người đều sững sờ giây lâu, nam tử trẻ tuổi đó chính là Lâm Kinh Vũ.

Điền Bất Dịch vụt nhớ lại, trước kia đã từng nghe môn hạ đệ tử nói Lâm Kinh Vũ luôn trông nom ở Tổ Sư Từ Đường này, nghe nói là trông nom linh cữu cho một người nào đó, có điều ‘người nào đó’ là ai, lại hình như không có ai được biết. Có điều Điền Bất Dịch lúc này tự nhiên cũng không có bụng dạ nào mà suy nghĩ việc đó. Quan hệ giữa lão và Lâm Kinh Vũ chẳng tốt đẹp gì cho lắm, hai người nhìn nhau một lúc, không ai lập tức mở lời, không khí có phần gượng gạo.

Cuối cùng Lâm Kinh Vũ hắng giọng, khẽ hỏi: “Điền sư thúc, sư thúc sao sớm thế này lại đến đây?”

Điền Bất Dịch liếc nhìn y, sau đó ánh mắt lại dời sang khoảng tối trong Tổ Sư Từ Đường: “Ta đến tìm người. Ngươi sớm thế này đứng bên ngoài từ đường làm gì vậy?”

Lâm Kinh Vũ hơi biến sắc, khuôn mặt như lướt qua một nét cười khổ, liếc vào trong Tổ Sư Từ Đường, không đáp lời. Điền Bất Dịch lạnh nhạt nói: “Có người bên trong không, có phải chưởng môn sư huynh không?”

Lâm Kinh Vũ gật gật đầu: “Đúng, chưởng môn sư bá đang trong đại điện… người lệnh cho con trông giữ ở bên ngoài, không có lệnh truyền của người, trên Thông Thiên Phong không có đệ tử nào được phép tiến vào”.

Điền Bất Dịch hừ mũi, lạnh lùng hỏi: “Ta nhớ ngươi là môn hạ đệ tử Long Thủ Phong kia mà, sao chạy đến đây giữ cửa cho Đạo Huyền sư huynh vậy?”

Lâm Kinh Vũ nhợt nhạt, khe khẽ cúi đầu không đáp. Điền Bất Dịch không lý đến y nữa, nhấc chân cất bước lên bậc đá. Bên cạnh Lâm Kinh Vũ cứng người, bước lên một bước: “Điền sư thúc, người định làm gì đây?”

Điền Bất Dịch lạnh lùng: “Ta đến đây, tự nhiên phải vào, ta muốn kiếm chưởng môn sư huynh nói chút chuyện”.

Lâm Kinh Vũ cau mày: “Điền sư thúc, chưởng môn sư bá đã nói rồi, không muốn gặp ai cả, không có sự cho phép của người, tất cả môn hạ Thông Thiên Phong…”.

“Ta không phải là môn hạ đệ tử Thông Thiên Phong!”. Điền Bất Dịch lạnh lẽo ngắt lời.

Lâm Kinh Vũ tắc họng, nhất thời bị Điền Bất Dịch ép cho cứng lưỡi. Điền Bất Dịch cũng không nhiều lời, đi lên bậc đá, hướng về phía Tổ Sư Từ Đường. Lâm Kinh Vũ khẽ nhích động, tựa hồ định ngăn cản, nhưng liền đó y dừng lại, nhìn theo thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch, mắt lấp lóe sáng.

Bước lên, vượt qua ngạch cửa, một làn hương thơm nhẹ thoảng tới, bóng tối âm u rộng lớn từ sâu trong điện lặng lẽ ùa ra, chặn chút ánh sáng ban nãy còn tồn tại ở bên ngoài Tổ Sư Từ Đường. Điền Bất Dịch đứng nguyên một lúc rồi mới chầm chậm tiến sâu vào trong. Theo tiếng bước chân nhấc lên đặt xuống, thần tình trên khuôn mặt lão, tựa như chậm rãi có thay đổi. Từng cột nhà lớn sơn đỏ, xen kẽ có đến đứng trong đại điện, chống đỡ toà từ đường hùng vĩ, những tấm trướng màu vàng rũ xuống từ vòm trần cong cong, lặng lẽ treo rủ bên cạnh những chiếc cột, trong đó rất nhiều nhìn đã có chút rách cũ, trông thấy, phảng phất chính là một nỗi bể dâu, lộ ra giữa những lớp màu vàng đang cũ dần đi ấy. thời gian những năm tháng đã qua, dường như ngưng tụ lại ở đây.

Trong từ đường rất lặng lẽ, không nghe thấy một âm thanh nào, chỉ có tiếng bước chân lão nhấc lên đặt xuống, vang vọng trong bóng mờ mờ tĩnh lặng xung quanh. Sau bàn thờ khổng lồ ở đằng xa, những đốm hương nến được thắp lên, lặng lẽ cháy, như những con mắt thần bí ma quái dị, chăm chú nhìn cái bóng đang đi xuyên qua bóng tối trong từ đường.

Rẽ qua cây cột lớn nhất trên điện, bước qua tấm màn vàng rủ thấp, Điền Bất Dịch cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt là một khoảng trống, trên mặt đất đặt ba hàng bồ đoàn, mỗi hàng bảy chiếc, trên tấm bồ đoàn ở chính giữa hàng thứ nhất, có một bóng người quen thuộc đang ngồi ngay ngắn, bất động. Mà trước tấm bồ đoàn, đặt một bàn thờ rất to, sắp đầy hoa quả đồ lễ, lư hương ở chính giữa, bên trong là rất kỳ quái, chỉ cắm ba cây hương nhỏ, lờn vờn khói nhẹ, chầm chậm bay lên.

Thấu qua bàn thờ hương khói lượn lờ, trong bóng tối đằng sau bàn thờ, lờ mờ có thể trông thấy vô số linh bài linh vị, mỗi cái trên mặt tựa hồ đều có nét chữ, sắp ngay ngắn trên linh vị trong bóng âm u. Nét mặt Điền Bất Dịch, từ từ trở nên nặng nề pha lẫn vẻ cung kính, đứng trước linh vị của các đời tổ sư Thanh Vân môn, ánh mắt lão trước hết là dừng ở cái lưng đã rất quen thuộc kia giây lát, sau đó chầm chậm tiến lên.

Thân hình Đạo Huyền Chân Nhân, hơi nhúc nhích, nhưng không ngoái đầu lại. Điền Bất Dịch chậm chạp đi đến trước bàn thờ, nhìn những linh vị bị phủ nhập trong bóng tối, hít thở thật sâu, sau đó từ trong túi hương bên cạnh lư hương, rút ra ba cây hương nhỏ, cẩn thận châm vào ngọn nến đặt bên cạnh, lùi lại một bước, đứng cách bàn thờ ba thước, cung cung kính kính cầm hương vái ba vái.

Tấm bồ đoàn chỗ Đạo Huyền Chân Nhân ngồi, cách bàn thờ chưa quá sáu thước, nhưng những ánh sáng nhè nhẹ trước mặt, tựa hồ không chiếu được đến tận chỗ ông ta. Trong bóng tối âm u, ông từ từ ngẩn đầu, bóng Điền Bất Dịch, đang quay lưng đứng trước mặt ông ta. Sâu trong bóng tối, đột nhiên, như lửa địa ngục đáy âm ti, đột nhiên bùng lên, hai đạo tinh quang chớp mắt loé sáng.

Cũng tựa hồ cùng một lúc, như một tiếng quỷ gào vô hình lướt qua đại điện, tất cả hương nến nhang đèn, chỉ ngoài ba cây hương nhỏ đang cầm trong tay Điền Bất Dịch, toàn bộ sáng rực lên. Điền Bất Dịch lúc này tham bái đã xong, bước lên trước định cắm hương vào lư, nhưng thân hình đột nhiên dừng lại, đến bàn tay cầm hương, cũng dừng lại lưng chừng.

Trong đại điện, nháy mắt đã chìm vào một không khí tịch mịch, hai bóng người, một ngồi một đứng, đều phảng phất cứng cả lại, không nhúc nhích. Tấm màn trướng màu vàng ở xa, không hiểu sao, tựa như trên đại diện có cơn gió lùa qua, khe khẽ lay động mấy lần, rồi từ từ dừng lại. Bên ngoài Tổ Sư Từ Đường, Lâm Kinh Vĩ đang nhăn trán trầm tư suy nghĩ, nhưng đột nhiên như có như không cảm thấy, vụt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía sâu tít trong từ đường lặng lẽ mà u tối, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc.

Trong lúc ngơ ngẩn, ngôi từ đường đã lặng lẽ ngủ triền miên lại như một con quái thú vừa tỉnh giấc, lạnh lùng mở bừng mắt. Cũng không biết lâu hay chóng, ánh lửa ma trơi thần bí trong đôi mắt Đạo Huyền Chân Nhân đột nhiên tắt đi, đến đột ngột, đi càng nhanh hơn. Cùng với đôi con nguơi ngụy dị đó khép lại, đại diện vốn nghiêm sát tức thời cũng khoan hòa trở lại, lửa nến xung quanh, cũng từ từ dịu xuống, khôi phục lại ánh sáng mờ mờ ban đầu.

Hương nhỏ trong tay Điền Bất Dịch, vẫn cháy dìu dịu, ba đốm sáng bé xíu, như có như không trong bóng đêm. Chỉ có điều khi nó nhấp nháy, tàn hương trắng xám lại lặng lẽ rơi xuống, trên tay Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch lặng thinh, thờ ơ nhìn tàn hương rơi trên lưng bàn tay, đứng sững một lúc, rồi khẽ rung, rũ những tàn hương đó đi, rồi tiến lên một bước, cung kính cắm ba cây hương thanh thanh vào trong lư.

Sáu cây hương, cùng lúc được thắp trong lư, khói nhẹ lan toả, lững lờ bay lên. Điền Bất dịch nín thinh, lại hướng về hàng linh vị vái ba vái, sau đó từ từ xoay mình, đối diện với bóng người ngồi trên tấm bồ đoàn kia.

“Đạo Huyền sư huynh”, lão nhìn người đó chăm chú, trong mắt không hiểu sao, vừa kinh ngạc, vừa bi phẫn, lại ẩn ước có chút thống khổ, chầm chậm thốt, “Chúng ta lại gặp nhau rồi!”. Phần lớn gương mặt của Đạo Huyền Chân Nhân chìm trong bóng tối mờ, nhìn không thật rõ, đối với tiếng nói của Điền Bất Dịch, ông tựa hồ nghe mà không thấy, chẳng phản ứng gì hết, vẫn cứ ngồi yên lặng.

Điền Bất dịch đứng nhìn ông ta giây lát, cũng không nói gì nữa, chỉ có điều nét mặt, càng lúc càng nặng nề. Miệng lão mấp máy, vùng bước lên, đến bên Đạo Huyền Chân Nhân, ở một tấm bồ đoàn cách chỗ ông ta chưa đầy ba thước, cũng ngồi xuống. Trong đại điện, không khí lặng lẽ.

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv.com/tru-tien/

Nam Cương.

Thập Vạn Đại Sơn, đỉnh núi cháy sém. Trên đường tiếng quỷ gào lâm sâm càng dày, không biết cơn gió tà từ đâu lùa tới cũng ‘u u’ lên mấy tiếng, thổi tạt vào người như dao cắt, nếu không phải là Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đều đạo hạnh cao thâm, chỉ riêng tiếng sói tru quỷ khóc và âm phong lồng lộng, cũng đủ để khiến người ta phát điên rồi.

Chỉ có điều luồng khí âm sâm xung quanh càng lúc càng dày, hai người bọn họ càng lúc càng cảnh giác, nhưng mãi cho đến khi họ đến dưới sơn cốc, đã đến nơi mà xa xa có thể nhìn thấy cái cửa vào âm u đen kịt của Trấn Ma Cổ Động, vẫn không hề có bất kỳ một nguy hiểm hay mai phục nào.
Khắp ngọn núi không khác gì nơi quỷ vực, lại yên tĩnh đến khó hiểu, đừng nói không thấy Thú Yêu hung mãnh, mà những độc trùng mãnh thú từ khi thâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn nơi nào cũng thấy, cũng hòan toàn không có tăm tích. Nơi âm sâm này, lại phảng phất như nơi sơn cùng thủy tận của Thập Vạn Đại Sơn, nơi an toàn nhất…

Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đứng trên một ngọn đồi nhỏ, phóng mắt ra xa nhìn về phía hang động thâm u lâu đời, lờ mờ có thể trông thấy, bức tượng đá đứng sừng sững ở cửa hang động đó. Hai người đều khẽ cau mày, đến lúc này, ở đây, sự yên tĩnh ngoài tưởng tượng, lại khiến họ lo lắng hơn.
Kim Bình Nhi trỏ xuống cửa hang: “Kia là Trấn Ma Cổ Động, hồi trước khi tôi đến đây truy tìm người áo đen, đã chính mắt trông thấy Thú Thần phục sinh đi ra khỏi cửa động đó”.

Quỷ Lệ gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh cái hang, chỉ thấy ngoài cửa hang hắc ám sâu không nhìn rõ, bốn bề xung quanh đều là vách núi cheo leo dựng đứng, đá lạ hiểm trở, mà phía trên hang động chừng mười mấy trượng, dựa sát vào vách đá có một tầng mây đen dày, chầm chậm di chuyển ở lưng chừng trời, như một đám nước. Trông màu đen dày đặc đó, không hỏi cũng bíêt, nhất định là vật kịch độc.

Liếc mắt nhìn, người bình thường quyết nhiên không có chỗ nào đi được, đúng là nơi tử địa. Cụp mắt xuống, Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát: “Chúng ta vào chứ?”

Kim Bình Nhi hiển nhiên có vẻ do dự, nín lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, thôi đã đến đây rồi, lại làm sao mà co lại không lên được nữa, chúng ta đi đi”.

Quỷ Lệ liếc nhìn nàng, chỉ thấy thần tình trên mặt nàng có vẻ khác lạ, sắc mặt có vẻ nhợt đi, hiển nhiên có vài phần e ngại cái hang động thần bí này. Kỳ thực lại không chỉ có nàng, đến con khỉ Tiểu Hôi trên vai Quỷ Lệ, lúc này tựa hồ cũng đổi tính, tỏ ra đặc biệt yên lặng.

Dường như cảm nhận được điều gì, Kim Bình Nhi đảo mắt nhìn sang Quỷ Lệ, đột nhiên mỉm cười, để lộ hàng răng sáng đẹp, tủm tỉm: “Ta không sao rồi, đi nào”.

Quỷ Lệ gật gật đầu, đi trước. Kim Bình Nhi tiếp theo sau lưng hắn, chầm chậm tiến về phía Trấn Ma Cổ Động. Tiếng bước chân dẫm trên nền đá cứng cháy đen mau chóng chìm lấp đi trong tiếng âm phong gào rú không ngớt, càng lại gần cửa vào cổ động, làn gió tà rét căm căm càng thâm dữ dội, luồng hàn khí âm u đầy rẫy trong gió càng thêm buốt giá.

Lúc này hai người đều đã phát hiện ra, gió tà căm căm tràn ngập núi chính là từ trong cổ động lùa ra. Cổ Động mỗi lúc một gần, ánh sáng xung quanh cũng như từ từ tối đi, càng lúc càng nhiều ánh sáng đều bị đám mây đen bên trên Trấn Ma Cổ Động che bớt đi, tựa hồ một nơi như thế này, không cho phép lọt vào bất cứ một tia sáng nào vậy cả. Cửa động âm u thăm thẳm sừng sững, bức tượng đá đối mặt với nơi sâu âm u, cũng cuối cùng từ từ rõ ràng xuất hiện trước mắt hai người.

Đoạn đường này, hòan toàn không thể coi là dài, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, lại như là đi rất lâu, khi họ rốt cục cũng dừng lại trước Trấn Ma Cổ Động, trên trời, đã hòan toàn ảm đạm, ánh mặt trời không lâu trước đây vẫn còn ấm áp rơi trên mình họ, đã hòan toàn tắt ngúm trên đám mây kia. Quỷ Lệ chậm rãi rẽ vào cửa động, đứng trước bức tượng đá người phụ nữ. Áng sáng hòang hôn chiếu trên mình nàng… Gió sương hàng ngàn hàng vạn năm, đã biến những đường nét trơn bóng mỹ lệ và uyển chuyển ban đầu dần dần điêu khắc thành thô nhám, thời gian thương hải tang điền biến ảo, đã có bao nhiêu con mắt, đã chăm chú mà lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan nàng.

Thời gian như nước sông dài ào ào vỗ về phía trước, chưa từng dừng lại một chút nào, nhưng cảm động ban đầu, những ký ức ban đầu, và từng sợi ghi sâu trong tim, thì ra, cuối cùng cũng đều bị người quên lãng. Chỉ còn lại một tia nửa điểm tồn tại trong truyền thuyết, sau thời gian lâu, bị hậu nhân lơ đãng nhắc đến. Sắc đẹp xưa kia của nàng, vẻ lộng lẫy xưa kia của nàng, trước ánh mặt trời, đã tan như mây khói.

Gió lạnh buốt, luồn qua vạt áo lọt vào mình, con mắt chăm chú suốt ngàn vạn năm hoặc đã cuối cùng không sáng được sự hối hận trong tâm! Bàn tay mềm mại, khe khẽ đặt trên vai, tiếng kêu chi chi của con khỉ Tiểu Hôi vang lên bên tai, thân hình Quỷ Lệ hơi rung lên, thụt lùi về sau, lập tức kinh tỉnh, tự mình lại trong lúc vô thức, chăm chú nhìn bức tượng người phụ nữ trẻ trung đó, lại mê man đi.

Nghĩ đến đây, lưng Quỷ Lệ nhói lên như bị kim châm, lòng hơi sợ hãi. Với đạo hạnh tu hàng hiện thời, sự kiên cường trong tâm trí của gã, đối diện với bức tượng Vu nữ Linh Lung này, lại còn bất giác mê loạn, dị lực thấm đẫm trong bức tượng này, quả thực là khủng khiếp.

Quỷ Lệ định thần, lập tức xoay đầu nhìn về phía Kim Bình Nhi, vừa rồi nếu không phải Kim Bình Nhi đứng bên nhắc nhở hắn, thật không biết đối diện với bức tượng đá này, mình còn mê loạn bao lâu nữa, Kim Bình Nhi sao lại đề phòng được với bức tượng đá bí ẩn này nhỉ, nếu không phải là người con gái này còn ẩn tàng một thực lực vượt ra ngoài dự liệu của mình?

Quỷ Lệ ngoảnh đầu nhìn, lại bất giác sững người, chỉ thấy Kim Bình Nhi tuy đứng bên mình, đồng thời thò tay vỗ trên vai hắn, nhưng cả thân hình, hòan toàn tương phản với hướng đứng của Quỷ Lệ, mặt quay vào cửa hang Trấn Ma Cổ Động, lưng quay lại tượng đá, căn bản không nhìn vào mặt tượng đá.

Quỷ Lệ chau mày hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

Kim Bình Nhi mỉm cười: “Bức tượng này ghê gớm lắm, tôi chưa nói qua với huynh sao?”

Quỷ Lệ chau mày, hừ một tiếng, hít thở thật sâu. Lúc này Tiểu Hôi vẫn phục trên vai hắn từ đầu tới giờ cũng tỏ ra sốt ruột, đuôi lẳng lên, đột nhiên nhảy khỏi vai Quỷ Lệ, nhảy lên bức tượng, sau khi bám treo loay hoay một hồi, cuối cùng nó cũng ngồi được lên đầu bức tượng. Quỷ Lệ biến sắc mặt, trầm giọng quát: “Tiểu Hôi, lại đây”.

Con khỉ nhìn Quỷ Lệ, giơ tay gãi đầu, kêu chi chi mấy tiếng, nhưng cuối cùng vẫn từ tượng đá nhảy về vai Quỷ Lệ. Kim Bình Nhi đứng bên cười: “Huynh doạ con khỉ làm gì, nó chẳng qua là nghịch…”

Lời chưa nói dứt, Kim Bình Nhi đã lộ vẻ ngạc nhiên, mắt trông thấy Quỷ Lệ nghiêm trang, chỉnh đốn lại y phục, lấy vẻ cung kính hướng về pho tượng đá hành lễ. Kim Bình Nhi ngạc nhiên: “Huynh làm thế này là sao?”

Quỷ Lệ nét mặt trầm lặng, không đáp lời nàng, chỉ nhìn pho tượng thật sâu, sau đó xoay mình, lạnh lẽo: “Không sao, chúng ta vào”.

Cổ động âm u, âm phong lồng lộng, đang ở ngay trước mặt họ. Kim Bình Nhi theo sau lưng Quỷ Lệ, nhìn con khỉ Tiểu Hôi đang tỏ vẻ chán nản, sau đó ánh mắt rơi trên mình Quỷ Lệ: “Huynh vừa rồi vì sao lại hành lễ với pho tượng?”

Bước chân Quỷ Lệ ngưng lại, rồi tiếp tục đi về phía trước, nhạt nhẽo nói: “Phong phạm của tiền nhân, dù sớm đã tan thành mây khói, nhưng trong tim mọi người, luôn có chỗ xứng đáng để tôn kính”.

Kim Bình Nhi nhăn mặt, hiển nhiên không hiểu tí gì những lời như đánh đố mà Quỷ Lệ nói, đang định hỏi kỹ, Quỷ Lệ đã đi đến gần bên cửa hang rồi. Kim Bình Nhi vội vàng theo sau, cau mày: “Ồ, tôi đang định nói chuyện với huynh, sao lại đi nhanh làm vậy? Tôi còn chưa nói cho huynh biết, lần trước khi tôi đến đây ở đây có một hung linh, tuy sau này chắc là bị Thú Thần diệt rồi, nhưng cửa động này chắc còn…”

Nói đến đây, thanh âm của Kim Bình Nhi chợt nhỏ ríu, hầu như cũng lúc, bước chân Quỷ Lệ cũng ngưng bặt. Hai người đứng ở nơi cách cửa hang độ mấy bước, nhìn thấy trong hang động âm sâm tăm tối, một luồng khí lạnh màu trắng từ từ trỗi lên, trong tiếng rú rít bạo tàn của cơn gió tà, lại không hề có vẻ tan đi. Trông thấy luồng khí trắng tụ lại mỗi lúc một dày, thể tích mỗi lúc một lớn, cuối cùng ngưng lại thành hình, ẩn ước trong làn khí trắng hiện ra một thân hình cao lớn, tiếng rống trầm trầm, hú rít từng hồi, đan hòa vào với tiếng gió gào thét, càng tăng thêm uy thế, như mãnh quỷ thiên thần.

Kim Bình Nhi nhìn luồng khí trắng, thờ dài, lắc đầu: “Tốt rồi, giờ thì huynh nhìn thấy rồi, ở đây có một hung linh tính khí vừa khó chịu vừa lợi hại!”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cô gái đến từ hôm qua
Tụi con gái trên trái đất này hình như đều được đúc ra từ một khuôn. Có một cái thói, không hiểu là thói tốt hay thói xấu, gần như đứa con gái nào cũng “mắc phải”. Đó là sau khi chuyển từ giai đoạn “thăm dò bí mật” qua giai đoạn “thừa nhận hợp pháp” bao giờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Hạ Thiên – Quyển 7
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng cuối cùng cũng hiểu ra: Chồng, ý của anh là, có người thay thế Thái Bằng Trình ở trong phòng giam? Đúng vậy, dù sao bây giờ tên ở trong phòng giam cũng không phải là Thái Bằng Trình, vì vậy tôi không đưa hắn ra. Hạ Thiên khẽ gật đầu: Tên kia quấn băng khắp...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Thiên mệnh anh hùng - Tác giả The Kid
Truyện lấy nhân vật trong phim “Thiên mệnh anh hùng” Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Trong đêm tối, một nhóm sát thủ lẻn vào triều đình để ám sát Thái hậu. Người dẫn đầu nhóm sát thủ này là một cô gái xinh đẹp tên Hoa Xuân. Nhóm sát thủ không may bị quân lính triều...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân