Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 144

Tru Tiên

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 144

Đặt đĩa thức ăn nóng hổi bốc hơi nghi ngút xuống mặt bàn, Hà lão bản quay lại quày tính tiền, chăm chú mở quyển sổ ra xem, nhìn như có vẻ chú tâm tính toán lắm, chỉ là ánh mắt cứ đảo đi đảo lại, chốc chốc lại u sầu ngó ra phía ngoài tiểu điếm nhìn khách nhân qua lại.

Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu ba người, lúc này đều đã an tọa bên chiếc bàn có chú khỉ ba mắt lông xám, Tiểu Hôi, đang ngồi chễm chệ trên mặt bàn, mấy đĩa thức ăn điểm tâm, tự nhiên là đã được mang ra hết, chỉ là bọn họ không ai còn chút khẩu vị nào nữa. Nhưng Tiểu Hôi thì lại vui vẻ vô cùng, ừng ực nốc từng ngụm rượu lớn, miệng nhồm nhoàm nhai, dáng điệu vui vẻ vô cùng.

Bọn Chu Nhất Tiên ba người lúc này lại chẳng hề để ý đến Tiểu Hôi, mà chỉ chằm chằm nhìn về phía bên bàn, nơi Quỷ Lệ đang gục đầu ngủ vùi.
Tiểu Hoàn trầm mặc hồi lâu, sau đó khỏi rụt rè đưa tay ra, vỗ vỗ vào người nam tử đó, hạ giọng thì thầm: “Quỷ Lệ.”

Thân hình nam tử đó bị Tiểu Hoàn lay động, nhưng hắn chẳng có lấy một phản ứng nào. Bên cạnh Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu cứ lấm la lấm lét đưa mắt nhìn nhau, chừng như muốn trao đổi điều gì đó.

Cái bị thịt đó, tự nhiên chính là người bọn họ trước đây đã gặp qua, Quỷ Lệ, một nhân vật kinh linh, hô phong hoán vũ khiến bao người kinh sợ, không ngờ lúc này bỗng biến thành như kẻ mất hồn, làm bọn họ nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Tiểu Hoàn quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Hắn tại sao lại biến thành thế này?”

Chu Nhất Tiên nhướng mắt nhún vai, bữu môi nói: “Việc này ngươi đừng hỏi hai người bọn ta.”

Lão chợt dừng lại, cặp mày khẽ nhíu, quay qua phía Tiểu Hôi đang ngồi trên bàn, miệng cười cười hỏi: “Tiểu hầu tử, chủ nhân ngươi sao vậy?”

Ba con mắt của Tiểu Hôi cùng chuyển động, nhìn qua phía vị tiên phong đạo cốt lão nhân, nhưng chẳng có thêm phản ứng nào, chỉ thấy cái đuôi bỗng dựng lên, ngoáy qua ngoáy lại mấy cái, lúc sau, bỗng nhăn nhở cười một tiếng, rồi lại chúi đầu vào bình rượu mà nốc ừng ực, dường như chẳng thèm để mắt tới vị lão nhân nhìn tựa thần tiên kia.

Chu Nhất Tiên bị mất mặt, uất ức vô cùng, không nhịn nổi nữa, quát: “Con khỉ chết tiệt kia, yên nhiên dám nhìn ta như vậy, mi giỏi lắm. Muốn rước lấy sự giận dữ của lão thần tiên ta sao, có muốn ta dùng tiên pháp đè ngươi xuống dưới núi Thanh Vân Sơn không hả, nhốt mi ở đó một ngàn tám trăm năm, xem ngươi còn dám coi thường ta nữa không?”

Lời nói chưa dứt, Chu Nhất Tiên chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn, trước mắt tối xầm, như có vật gì đập vào mặt, mắt tuy nhìn thấy nhưng luống cuống né không kịp, bên cạnh Tiểu Hoàn hô lên một tiếng thất thanh, may thay từ bên cạnh lão bỗng xuất hiện một cánh tay, thần tốc vô bỉ đẩy Chu Nhất Tiên một cái, khiến lão ngã chổng kềnh ra mặt đất.

Chu Nhất Tiên nhất thời không kịp phản ứng, nên bị ngã chổng cả bốn chân lên trời, vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước nay mất hết, thật thiểu não vô cùng, bất quá vẫn chưa hiểu chuyện gì khỏi sảy ra. Lúc này lão đứng dậy, thì vật đó đã bay qua, “bộp” một âm thanh vang lên, rồi từ vách tường tửu điếm rớt xuống, chính là một cái xương gà.

Chúng nhân từ xa đều xúm lại xem náo nhiệt, đến cả Hà lão bản cũng nhất khởi ngoảnh đầu lại xem chuyện lạ, chỉ thấy chú khỉ ba mắt đang vung vẩy một cái đùi gà trong tay vẻ đắc trí vô cùng, không biết là khúc xương này là nó dùng tay xé ra hay dùng miệng nhằn ra.

Chu Nhất Tiên tuy ngứa miệng muốn chửi lắm, nhưng lão xem đi xem lại thì đây chỉ là chuyện nhỏ, lại biết con khỉ kia chính thị bất thế xuất linh vật, hơn nữa xem vẻ ngoài của nó, tựa hồ như tính khí rất hung bạo nóng nẩy, lại nói đằng sau nó còn có chủ nhân là tên Quỷ Lệ nổi tiếng là khát máu, vạn nhất hắn kia tỉnh lại, thì nhất định phiền toái to.

Nhưng lão không kìm nổi cái mồm đang ngứa, đôi mắt đảo một vòng, nhìn qua bên Dã Cẩu uất ức hét: “Ngươi, tên nô dịch khốn kiếp muốn giết ta phải không, sao dám đẩy ta mạnh như vậy?”

Dã Cẩu cười sằng sặc, bình thường cứ như tính khí của gã, tự nhiên ắt sẽ chửi lại Chu Nhất Tiên một trận cho bõ tức, chỉ là lúc này Dã Cẩu đang buồn cười đến nôn ruột, đầu gục gặc, không lý tới Chu Nhất Tiên.

Chu Nhất Tiên không nhịn nổi nữa, lửa hận bùng lên, sắp sửa chửi bới tiếp, thì bỗng nghe có tiếng Tiểu Hoàn bên cạnh gọi: “Gia gia!”

Chu Nhất Tiên mấy năm trở lại, đối với cái miệng sắc bén của tôn nữ vô cùng e dè, nên lão ấp úp một lúc, nhưng miệng vẫn âm thầm lải nhải gì đó, hiển nhiên là rất bất cam nguyện.

Tiểu Hoàn không lý đến lão nữa, quay sang phía Tiểu Hôi, miệng cười cười hỏi: “Tiểu Hôi, còn nhớ ta không, ta đã từng cho ngươi ăn kẹo đường trước đấy.”

Tiểu Hôi đưa mắt nhìn Tiểu Hoàn, ba con mắt chớp lia lịa, rồi gật gật đầu, nhăn nhở cười, hơn nữa cái đuôi còn ngoáy tít, không biết có phải là năm trước ở Thanh Vân Sơn học con Đại Hoàng hay không.

Tiểu Hoàn cười nói: “Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta, lại đây nào.” Nói đoạn dang hai tay đưa về phía hầu tử.

Tiểu Hôi đảo mắt lia lịa, đưa tay lên đầu, xem ra bộ dạng nó tựa hồ như có chút bối rối, rồi theo quán tính bắt đầu gãi sồn sột, chỉ là không nhớ hai tay vẫn còn cầm đồ, một tay cầm cái đùi gà, một tay mang bình rượu, hai tay đều không rảnh, nên dùng luôn cái đùi gà cọ cọ lên đầu, làm lưu lại mấy vệt mỡ trên đám lông.

Tiểu Hoàn che miệng cười khúc khích, Tiểu Hôi nhìn nàng cười, cũng nhăn nhở cười theo, rồi chậm chậm bò qua, đến chỗ bàn trước mặt Tiểu Hoàn đoạn ngồi chồm hỗm luôn tại đó.

Bên cạnh Chu Nhất Tiên, Dã Cẩu cùng với cả Hà lã bản ở phía sau quầy đều đăm đăm nhìn.

Tiểu Hoàn khẽ vỗ vỗ lên người Tiểu Hôi hai cái, rồi lấy từ trong tay ra một chiếc khăn, nhíu mày nói: “Vứt mấy thứ trong tay đi.”

Tam nhãn hầu tử lắc lắc đầu, kêu “chi chi” hai tiếng, hiển nhiên là rất không cam tâm, Tiểu Hoàn nhẹ vỗ lên đầu nó một cái, dỗ dành: “Nhanh!”

Tiểu Hôi chép miệng mấy cái, rồi khỏi để cái đùi gà vào lại mâm thức ăn, đoạn nhìn nó tiếc rẻ, rồi khỏi chịu để bình rượu xuống, rồi lại cầm bình rượu lên uống lấy một ngụm lớn nữa, đoạn khỏi chịu quay lại phía Tiểu Hoàn.

Tiểu Hoàn lắc đầu cười, nói: “Sao ngươi lại biến thành nên tham lam thế này.” Nói đoạn đưa tay ra nắm lấy hai bàn tay Tiểu Hôi, dùng chiếc khăn nọ lau qua lau lại cho hết những vệt mỡ gà, Tiểu Hôi không ngờ lại ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc Tiểu Hoàn xử trí.

Nói đến đây thì khỏi thật là lạ, ngoại trừ chủ nhân là Quỷ Lệ, tam nhãn linh hầu tựa hồ chỉ đối với một số ít nữ tử là có hảo cảm, còn đối với những người khác như bọn Chu Nhất Tiên, hay Dã Cẩu, nó đều coi không thuận mắt.

Sau khi lau xong, Tiểu Hoàn cất chiếc khăn tay đi, mục quang hướng qua phía Quỷ Lệ, đang ngủ vùi trong hơi men, nhìn một chút, đoạn quay qua bên Tiểu Hôi hỏi: “Hắn tại sao lại biến thành thế này?”

Tiểu Hôi đưa tay lên đầu gãi lia lịa, rồi bắt đầu kêu “Chí chí chí chí” ầm ĩ, đồng thời song thủ vung lên loạn xạ, chỉ thấy chúng nhân xung quanh trợn tròn mắt nhìn, rất rõ ràng là chẳng ai hiểu nó định diễn tả gì. Tiểu Hôi tựa hồ như cũng ý thức được điều này, nên dừng lại.

Đột nhiên, Tiểu Hôi đưa tay chỉ Tiểu Hoàn, đoạn leo tót lên vai nàng ngồi, Tiểu Hoàn giật mình kêu lên thất thanh, bên cạnh Dã Cẩu đạo nhân thân hình chợt động, vì sợ hầu tử này dã tính khó đổi, không ngờ bị Chu Nhất Nhất Tiên đứng bên cạnh kéo lại.

Dã Cẩu ngạc nhiên, quay sang bên Chu Nhất Tiên nhìn, chỉ nghe Chu Nhất Tiên hạ giọng nói: “Xem xem thế nào đã.”

Chỉ thấy Tiểu Hôi lúc này chỉ trỏ vào Tiểu Hoàn, sau đó nhảy xuống mặt bàn lộn mấy vòng, ra đến giữa mặt bàn, miệng kêu “chí chí” loạn xạ, đoạn nhìn Tiểu Hoàn làm hiệu, đưa hai tay từ trên xuống dưới ven theo hình dáng Tiểu Hoàn mà mô tả.

Tiểu Hoàn ngạc nhiên, bên cạnh Chu Nhất Tiên nhướng mày, nói: “Nữ nhân?”

Tiểu Hôi gật đầu liên tiếp, tiếp đến lại chỉ tay vào người đang ngủ vùi, Quỷ Lệ, hai tay cong lại thành hình trái tim, miệng kêu “Chi chi nha nha” mấy tiếng, rồi toàn thân ngả về phía sau, cả một tấm thân khỉ thẳng đơ đơ đổ phịc xuống.

Tiểu Hoàn đột nhiên kêu: “Cẩn thận!”

Âm thanh chưa dứt, chỉ thấy Tiểu Hôi biểu diễn thật quá nhập vai, quên mất là cái bàn này không rộng, chính nó vừa nẫy không biết là mình đã ra gần đến mép bàn, vô ý thả mình xuống, chỉ nghe thấy “huỵch” một tiếng, con khỉ ngã dúi dụi xuống dưới chân bàn.

Tiểu Hoàn vừa buồn cười vừa lo, liền nhoài mình ra xem, nhưng chỉ nghe “phốc” một tiếng, chú khỉ đã lộn người trở dậy, hai tay xoa đầu, nhăn nhở nhìn Tiểu Hoàn cười.

Tiểu Hoàn nhìn tam nhãn hầu tử tựa hồ như không bị thụ thương chút nào, khỏi yên tâm, đưa tay ra xoa xoa đầu Tiểu Hôi, Tiểu Hôi mắt chớp lia lịa, nhìn Tiểu Hoàn.

Tiểu Hoàn trầm ngâm một lúc, lại khẽ liếc sang phía Quỷ Lệ, rồi ngoảnh đầu qua phía Chu Nhất Tiên nói: “Gia gia, hắn ta là…”

Chu Nhất Tiên nhíu mày ngắt lời: “Chẳng lẽ hắn bị một nữ nhân đả thương? Bằng đạo hạnh ngày nay của hắn cùng với thế lực của Quỷ Vương Tông, phóng mắt khắp thiên hạ, ít có nữ nhân nào có năng lực làm việc này. Chỉ có thể là Thủy Nguyệt sư thái ở Thanh Vân Môn, hoặc Tam Diệu ở Hợp Hoan Phái trong Ma Giáo?”

Ngồi bên cạnh, Dã Cẩu đột nhiên nói: “Ta thấy không phải.”

Chu Nhất Tiên giận nói: “Ngươi nói cái gì, yên nhiên dám nói lão phu, ặc, bổn tiên nhân này nói sai.”

Dã Cẩu đạo nhân không ngờ lại không nhìn Chu Nhất Tiên, trên gương mặt bỗng hiện lên một biểu tình kỳ quái, chăm chú nhìn thân ảnh của Quỷ Lệ, đoạn chậm rãi nói: “Như ta biết, hắn không phải là người xem trọng vấn đề thắng bại, hơn nữa, trên người hằn lại không có thương tích gì…”

Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, đương nhiên là không nghĩ vậy, diễu cợt: “Đó là do ngươi đạo hành quá kém so với người khác, ngươi chỉ biết mấy ngón đòn mèo ba chân, đánh một trận thua một trận, tự nhiên là đối với chuyện thắng bại không coi ra gì, người ta vẫn nói: “Thắng bại là chuyện thường của binh gia…” ”

Dã Cẩu đạo nhân nổi giận, đang định phản bác, Tiểu Hoàn bên cạnh trừng mắt nhìn hai người, cao giọng quát: “Được rồi, đừng nói nữa!”

Chu Nhất Tiên cùng Dã Cẩu đều ngừng nói, nhưng vẫn phẫn nộ nhìn nhau chằm chằm.

Tiểu Hoàn nghĩ ngợi một lúc, đoạn gật gật đầu, dường như đã quyết định điều gì đó, lát sau quay sang trước mặt Tiểu Hôi hỏi: “Tiểu Hôi, ngươi cùng với chủ nhân của ngươi đi cùng bọn ta nhé?”

“Cái gì?”

Tiểu Hôi chưa kịp phản ứng, Chu Nhất Tiên cùng Dã Cẩu đã hét tướng lên, đến cả Hà lão bản đứng sau quầy cũng bị giật mình.

Tiểu Hoàn liếc qua phía hai lão dằn giọng hỏi: “Có việc gì không?”

Dã Cẩu đạo nhân nhất thời lúng túng, lắp bắp nói: “Hắn… hắn có quá nhiều cừu nhân, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền phức…”

Tiểu Hoàn ngắt lời: “Ta còn không sợ, lão sợ cái gì?”

Dã Cẩu đạo nhân im thin nít, nhưng bên cạnh lão, Chu Nhất Tiên vẫn không can lòng, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàn nói: ” Chúng ta đâu có phải là mở thiện đường, tại sao ngươi suốt ngày lưu giữ người khác?”

Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn gia gia nói: “Hắn không phải người ngoài, lúc ở Tử Trạch hắn đã cứu mạng chúng ta một lần! Hơn nữa, …” Tiểu Hoàn chợt nở nụ cười hàm chứa nhiều thâm ý rồi tiếp: “Gia gia, mười năm trước ngươi đã lừa hắn một lần dẫm phải bãi phân chó, người còn nhớ không?”

Dã Cẩu không nhịn được bụm miệng cười, Chu Nhất Tiên mặt đỏ bừng bừng, quát: “Chuyện mười năm trước ngươi nhắc lại làm gì?”

Tiểu Hoàn hắng giọng, từ từ nói: “Người nhớ là được rồi, dù sao ta không thể thấy mà không quản được.” Nói đoạn không lý tới gia gia nữa, ngoảnh sang nhìn Quỷ Lệ.

Lúc nam tử này uể oải xoay mình qua một bên, hơi rượu lại bốc lên nồng nặc, Tiểu Hoàn nhăn mày, chỉ thấy gương mặt quen thuộc đó, hai mắt nhắm nghiền, đôi mằy xoắt tít lại sâu hoắm, không biết là do lúc này say rượu, hay trong lòng vẫn chứa đầy thống khổ…

Tiểu Hoàn trầm mặc nhìn gương mặt Quỷ Lệ, trong đầu thoáng hiện lại khung cảnh hôm đó ngoài Tử Trạch, nam tử đó đến trước chỗ xem tướng của nàng, khẽ nói một câu:

“Ngươi đã trưởng thành rồi…”

Chu Nhất Tiên tự nhiên không biết lúc này tôn nữ đang hồi tưởng chuyện cũ, nghĩ ngợi mông lung, nhưng lão biết rất rõ ràng là mình đang mang vào thân một phiền nhiễu lớn, sự việc như vậy, tâm tình lão làm sao có thể tốt được, oán hận quay sang, căm tức nhìn Quỷ Lệ, rồi lớn tiếng nói:

“Lão bản, tính tiền.”

Hà lão bản vội vàng chạy lại, nở nụ cười cầu tài hỏi: “Khách quan, ngài không ngồi thêm chút sao?”

Chu Nhất Tiên chằng hề khách khí nói: “Ngồi thêm? Bổn tiên nhân khỏi ngồi một chút đã rước lấy bao nhiêu phiền nhiễu, nếu ngồi thêm một lúc nữa chắc khiến ta phiền nhiễu chết thôi.”

Hà lão bản nhẫn nhục cười nói: “Đa tạ khách quan, xin cho bốn đồng ngân lượng.”

Chu Nhất Tiên lầm bầm lải nhải mấy câu, đoạn khỏi lấy ngân lượng từ trong bọc ra, bỗng nhiên từ bên cạnh Tiểu Hôi nhảy phốc qua, vơ lấy túi rượu trên bàn đưa lên, dí dí vào trước mặt Hà lão bản mấy cái, miệng kêu “Chí chí” không nghỉ.

Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn đều đứng ngẩn người, không hiểu con khỉ này đang định làm trò quỷ quái gì, nhưng Hà lão bản đã có chút thời gian ở với Tiểu Hôi, nên ít nhiều cũng hiểu được phần nào nó định nói gì, chỉ thấy lão nhíu mày trầm ngâm nói: “Ngươi có phải là muốn ta đổ thêm rượu vào cái đẫy này?”

Tiểu Hôi vui quá, gật đầu lia lịa, miệng cười toe toét.

Chu Nhất Tiên rất đỗi ngạc nhiên, đến cả nửa ngày, Tiểu Hoàn khỏi lên tiếng, cười nói: “Chưởng quầy, ông hãy rót…..rót thêm cho nó chút rượu đi.”

Hà lão bản cao hứng vô cùng, vội vã “Dạ” một tiếng, đoạn quay vào lấy rượu ra.

Nói đến cái túi rượu này thì thực là to lớn vô cùng, chỉ thấy rượu rót vào đã nhiều, cái túi chỉ phồng lên chút ít, Hà lão bản rót đã vào đến hai hũ rượu vào, mà vẫn chưa đầy túi, Tiểu Hôi đứng bên cạnh ánh mắt tràn ngập niềm vui, chỉ có Chu Nhất Tiên là không nhẫn nại nổi nữa, không quản đến tiên nhân thân phận nữa, ấm ức nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”

“Vù” Một đạo hắc ảnh phóng vút tới, Chu Nhất Tiên lúc này đã có kinh nghiệm, khỏi nghe thấy tiếng đã vội lánh mình né chánh, quả nhiên là Tiểu Hôi vừa cầm cái đĩa rau ném lại, “Choang” một tiếng, cái đĩa va xuống sàn vở thành bốn năm mảnh.

Chu Nhất Tiên chưa kịp nói gì, “Vèo vèo vèo” hai ba cái đĩa trên bàn bị Tiểu Hôi vớ lấy ném liên tiếp về phía Chu Nhất Tiên, lão lách trái né phải, muốn hụt hơi chẳng kịp nói lời nào, chỉ là Hà lão bản nhìn thấy số bát đĩa của mình từng cái từng cái bị con khỉ này ném vỡ, trong lòng đau xót vô cùng, lại thấy túi rượu đã được rót đầy, liền vội nói: “Được rồi, được rồi, chút rượu trên bàn lúc nãy coi như là ta biếu các ngươi. Hầu tử lão gia, xin người đừng có ném bát đĩa nữa, còn vị… à, vị tiên nhân này, xin người hai đồng tiền rượu là được rồi.”

Tiểu Hôi lúc này khỏi ngừng tay, Chu Nhất Tiên cũng dừng lại, đứng thở hồng hộc, miệng lầm bầm chửi, nhưng không dám đến gần con khỉ ba mắt ngỗ ngược kia nữa.

Tiểu Hoàn cười cười, đưa mắt lại phía bên kia, chăm chú nhìn lên thân hình Quỷ Lệ, không để ý rằng bên cạnh Dã Cẩu Đạo nhân cũng đang chăm chú nhìn Quỷ Lệ dò xét, trong mắt khẽ loé lên những tia sáng kỳ dị.

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv.com/tru-tien/

Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.

Trước những bậc thang đá dẫn lên Ngọc Thanh Điện, trong Bích Thủy Hàn Đàm, Thanh Vân Môn trấn sơn linh thú Thủy Kỳ Lân đang thích chí lăn qua lăn lại trong đầm nước, những đợt sóng nhỏ lăn tăn, bị thân hình to lớn của Thủy Kỳ Lân đập tan cuồn cuộn lan đi bốn phía, tạo thành những đợt sóng lớn, nhìn rất đẹp mắt.

Phần Hương Cốc đặc phái đệ tử Lý Tuân đứng trên thềm đá chăm chú nhìn xuống Bích Thủy Hàn Đàm, quay đầu khẽ cười nói: “Đã sớm nghe nói Thủy Kỳ Lân là thiên niên linh thú của Thanh Vân Môn, hôm nay khỏi gặp, quả nhiên là không giống phàm vật.”

“Lý sư huynh quá khen.” Một tràng cười trong trẻo vọng cất lên, từ ngay bên cạnh Lý Tuân, chính là phát ra từ Tiêu Dật Tài, đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn Thông Thiên Phong trưởng môn nhất mạch, chỉ thấy gã cũng đưa mắt nhìn về phía Thủy Kỳ Lân, cười nói: “Nói gì chăng nữa thì dù sao linh tôn cũng là linh thú do chính Thanh Diệp tổ sư của bản phái thu phục, nghĩ lại năm đó tổ sư uy phong lẫm liệt, thật khiến bọn hậu bối chúng đệ thập phần bội phục.”

Lý Tuân gật đầu cười nhẹ, gã xuất thân là danh môn chính đạo, vốn kiêu ngạo vô cùng, nhưng đối với vị kỳ tài tuyệt diễm Thanh Diệp tổ sư năm đó, thật không khỏi không khâm phục.

Tiêu Dật Tài đưa tay, hướng về phía đỉnh núi nói: “Lý sư huynh, mời.”

Lý Tuân khiêm nhượng một chút, rồi cùng Tiêu Dật Tài đi.

Tiêu Dật tài vừa đi vừa nói: “Không biết Lý sư huynh đến thăm, là có việc gì khẩn yếu không?”

Lý Tuân cười nói: “Thực ra cũng chẳng có gì quan trọng, bất quá là gia sư có một phong thư, muốn đệ mang đến cho Đạo Huyền chân nhân.”

Tiêu Dật Tài run người, không nhịn nổi hỏi: “Sao? Chẳng lẽ quý cốc chủ Vân lão tiền bối đã xuất quan rồi sao, đệ vừa nghe từ Tuyết Kỳ tiểu muội khỏi trở về từ Nam Cương nói lại, là Vân lão tiền bối vẫn còn bế quan mà.”

Lý Tuân khẽ cười nói: “Chẳng dấu gì Tiêu sư huynh, gia sư khỏi xuất quan từ cách đây mấy hôm. Nghe lão nhân gia người nói, đã lâu năm không gặp trung thổ Đạo Huyền chân nhân và Phổ Hoằng thượng nhân, thật là thập phần quan hoài, muốn đến thăm một dịp.”

Tiêu Dật Tài khẽ biến sắc, lập tức cười lớn nói: “Như thế thì thật quả là vinh dự, được Vân lão tiền bối đại giá quang lâm, chính thị là trung thổ chính phái lâu lắm rồi khỏi có một đại sự thế này.”

Lý Tuân đưa mắt nhìn Tiêu Dật Tài, Tiêu Dật Tài cùng nhìn lại, hai người đối mắt một lúc, rồi cùng phát ra một tràng cười lớn, dường như vui vẻ vô cùng.

Tiêu Dật Tài kéo lấy tay Lý Tuân, cười nói: “Đi đi đi, gia sư hôm nay đang ở Ngọc Thanh Điện cùng các vị sư thúc đàm đạo, để đệ đẫn đường, đưa Lý sư huynh đến diện kiến.”

Lý Tuân cười nói: “Như vậy làm phiền Tiêu sư huynh rồi.” Nói đoạn cất bước đi theo Tiêu Dật Tài, khỏi đi được vài bước gã bỗng như nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Tiêu Dật Tài: “Phải rồi, Tiêu sư huynh, có một việc tiểu đệ muốn thỉnh giáo.”

Tiêu Dật tài cười nói: “Xin Lý sư huynh cứ hỏi.”

Lý Tuân nói: “Khi trước Thanh Vân Môn phái Lục Tuyết Kỳ sư muội đên Nam Cương tham vấn gia sư…”

Tiêu Dật Tài khẽ biến sắc, nhưng ngay lập tức khôi phục lại đựoc sắc diện, chỉ là Lý Tuân đã nhìn thấy được biểu tình đó, trong tâm chấn động, liền nói tiếp: “Hôm đó, hình như Lục sư muội có bị một chút thương nhẹ, nói sao thì cũng là do giúp đỡ Phần Hương Cốc chúng đệ, làm tiểu đệ thập phần bất an, không biết hôm nay đã hồi phục chưa?”

Tiêu Dật tài nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Đa tạ Lý sư huynh đã quan tâm, Lục sư muội vẫn bình an, tốt lắm, hôm nay Thủy Nguyệt sư thúc cùng hai đệ tử là Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ cũng đến, tiện thế sư huynh hỏi thăm luôn.”

Lý Tuân không dấu nổi một tia vui mừng khẽ thoáng qua mặt, gật đầu đồng ý.

Tiêu Dật Tài nhìn biểu tình của gã, chẳng nói thêm gì nữa. Hai người cùng nhằm phía Ngọc Thanh Điện mà đi, trên đường chuyển qua đề tài khác mà nói chuyện, không liên quan gì đến những điều khẩn yếu, chẳng mấy chốc, hai ngươi đã đi đến thềm đá trên cùng, truớc của Ngọc Thanh Điện Thông Thiên Phong.

Một toà đại điện quy mô hoành tráng, khí thế khôi hoàng, kiến trúc khôi vĩ, xuất hiện trước mặt Lý Tuân. Lý Tuân chăm chú nhìn một lúc rồi nói: ” Đệ trước đây cứ nghĩ toà đại điện trong Phần Hương Cốc, Huyền Hoả Đàm đã là thế gian tuyệt xướng, hôm nay khỏi được mở rộng tầm nhìn, quả thật là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

Tiêu Dật Tài cười lớn nói: “Lý sư huynh quá khách khí rồi, đi, bên này, mời!”

Lý Tuân cũng cười lớn, rồi đi theo Tiêu Dật Tài, vào trong Ngọc Thanh Điện, hít một hơi sâu, chỉnh lại y phục, rồi sải bước dài bước vào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lúc này trời đã tối hẳn, Lâm Vãn Vinh tìm Lão Lạc thương lượng về việc tìm tội chứng, liền bước theo hướng phủ Tổng đốc. Đi ngang qua con hẻm nhỏ, Lâm Vãn Vinh thấy có chút gì đó quen quen, hắn nhớ lại lần trước Đào Đông có dẫn theo vài tên gia nhân bao vậy mình ở chỗ này, hắn cười...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Dương Thần – Quyển 16
Cảm tạ ơn cứu mạng của anh, xin hỏi quý tính đại danh để sau này còn có cơ hội báo đáp! Triệu Mộc Dương đi vòng đến trước mặt Dương Thần, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn mặt Dương Thần nói. Dương Thần mở bình rượu uống một ngụm rượu mạnh, sốt một khoát khoát tay: Không cần... tránh ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Lăng Tiếu – Quyển 24
Không được, chúng ta không thể buông tha bọn hắn, bằng không muốn lại bắt giữ sẽ rất khó khăn! Tào Thao Thương vội vàng đáp. Vậy tự ngươi đuổi theo đi, tiểu tử kia có Chân Long tương trợ, thực muốn chạy trốn, ta và ngươi không thể nào đuổi kịp đâu, không bằng trở về liên hệ các huynh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân