Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 10

Tru Tiên

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 10

Trí óc Trương Tiểu Phàm hỗn độn, trong đầu thấy đau đớn vô cùng, đến mở mắt cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực. Thấy khuôn mặt hoảng loạn của Điền Linh Nhi đang lo lắng, thoắt ra xa thoắt lại gần, rồi từ từ hiện lên rõ ràng, hắn động đậy đôi môi, khe khẽ gọi: “Sư tỷ.”

Điền Linh Nhi mừng rỡ, hỏi: “Tiểu Phàm, đệ tỉnh rồi ư?”

Trương Tiểu Phàm gượng mỉm cười, đáp: “Đệ không sao đâu sư tỷ.” Điền Linh Nhi dìu hắn ngồi dậy, Trương Tiểu Phàm nhìn ngay vào lòng bàn tay mình, thấy bàn tay phải da thịt chẳng hề sây sướt, ngoài một chút bợt bạt ra thì không có gì khác thường. Hăn thừ người, trong lòng nhớ rõ ràng lúc nãy lòng bàn tay mình đã chảy rất nhiều máu tươi, sao bây giờ đến một chút dấu vết cũng không còn nữa?

Lẽ nào chỉ là một cơn ác mộng thôi ư? “Tiểu Phàm.” Điền Linh Nhi thấy hắn ngồi dậy rồi thì lại đờ đẫn xuất thần, trông vẻ tiêu hồn lạc phách, trong lòng hơi lo lắng, bèn đẩy hắn một cái.

Trương Tiểu Phàm giật mình, toan nói với cô ta chuyện lạ vừa rồi, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng lại cảm thấy chuyện này quái đản quá, đến mình cũng còn kinh nghi bất định, bèn đờ ra một lát, rốt cục lại nói: “Không, không có gì, sư tỷ.”

Điền Linh Nhi lúc này mới yên tâm, sau khi cô ta tỉnh dậy, thấy trời đã tối, mình đang nằm dưới một cây tùng lớn, sư đệ thì ngã mãi bãi đất trống phía xa, bất tỉnh nhân sự. Cô ta sợ hãi, vội vàng chạy đến bên Trương Tiểu Phàm, may mà chỉ lát sau là kêu được hắn tỉnh lại.

Lúc ấy Điền Linh Nhi nhìn khắp bốn xung quanh, nói với Trương Tiểu Phàm: “Sư đệ, nơi này rất là cổ quái, chúng ta nên mau mau rời khỏi đây đi! Đợi mai ta mời mẹ lại xem sao hãy hay.” Trương Tiểu Phàm gật gật đầu, đang định bò dậy, thốt nhiên toàn thân đau nhói, đầu đau mắt quáng, nếu không phải có Điền Linh Nhi nhanh tay đỡ lấy, chắc đã ngã nhào rồi.

Điền Linh Nhi thấy mặt hắn trắng bệch, đến một chút huyết sắc cũng không còn, trong lòng hết sức lo lắng, lập tức thận trọng dìu hắn dậy, Trương Tiểu Phàm định thần, lại nhìn xuống người, không thấy có vết thương nào, bèn nói: “Sư tỷ, đệ chỉ là nhức đầu tý chút, chẳng có gì to tát cả.” Điền Linh Nhi xem xét kỹ càng, quả đúng như vậy, thì gật đầu bảo: “Vậy chúng ta mau mau quay về đi! Trời đã tối rồi, chỉ e là cha mẹ, lại cả các sư huynh nữa đều đang lo lắng đấy!”

Trương Tiểu Phàm đáp: “Vâng.”

Điền Linh Nhi hít sâu một hơi, lại soát hết toàn thân một lượt không thấy có gì dị thường, trong lòng tự hỏi thế nào mà mình vô duyên vô cớ lại lăn ra ngất đi. Tiện tay vẫy một cái, Hổ Phách Chu Lăng chớp sáng đỏ, rít lên một tiếng, lao lại.

Điền Linh Nhi dắt Trương Tiểu Phàm toan đi, chợt nghe bên mình vang tiếng “chí chí”, hai người ngoảnh đầu nhìn, thì ra là con khỉ xám đó, chẳng biết từ lúc nào đã lại đứng cạnh, nhệch mồm cười với bọn họ, trong tay nắm một cây gậy đen dài hơn một thước, không rõ là làm từ chất liệu gì.

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv.com/tru-tien/

Trước Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch đi đi lại lại, lông mày nhăn tít, trên mặt có nét lo âu. Hôm nay con gái và gã đồ đệ thứ bảy chẳng ra cái hồn người ấy lên sau núi chặt trúc đùa nghịch từ sớm, giờ này tối mịt rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Tô Như đã ra ngoài đi tìm từ lâu, đến lúc này các đệ tử cũng lần lượt bị lão phái đi, nhưng trên Đại Trúc Phong vẫn chẳng thấy tông tích, bốn bề núi non nhấp nhô, rừng cây rậm rạp, muốn tìm hai đứa nó thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Lão đang lo lắng, trên cao bỗng nghe có tiếng rít đưa xuống, Điền Bất Dịch ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tô Như đang dẫn hai đứa oắt ấy trở về. Trông bộ dạng hai đứa trẻ vẫn bình thường, nhưng trên vai Trương Tiểu Phàm còn chễm chệ một con khỉ xám, cũng chẳng biết móc ở đâu ra. Điền Bất Dịch lúc này mới yên tâm, nhưng trên mặt tỏ ra giận dữ không chịu nổi. Trương Tiểu Phàm liếc nhìn sư phụ, lòng lo ngay ngáy, không dám động đậy, cúi gầm đầu xuống, nhưng con khỉ kia thì cứ đùa nghịch, lát lát lại thò tay vò bỡn tóc tai Trương Tiểu Phàm, cứ như là muốn tìm ra vài con chấy vậy.

Điền Linh Nhi thu Hổ Phách Chu Lăng lại, khoé mắt liếc nhìn cha đang giận dữ đứng trước điện, con ngươi long lanh, rồi nở nụ cười tươi như hoa, tỏ vẻ ngây thơ khả ái vô cùng, nũng nịu đi lại bên Điền Bất Dịch, kéo tay lão thưa: “Cha à, chúng con về rồi này.”

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, hỏi: “Đi đâu vậy?”

Điền Linh Nhi cười hi hi nói: “Tiểu Phàm đi chặt trúc bị một con khỉ đến bắt nạt, con đi bắt nó giúp Tiểu Phàm xả giận, chính là con khỉ này đây.” Nói đoạn, chỉ về phía Trương Tiểu Phàm. Con khỉ xám trên vai Trương Tiểu Phàm giật thót, quay ra kêu “chí chí” hai tiếng, ra vẻ doạ nạt, sau đó vò đầu, lại hướng sự chú ý vào tóc tai của Trương Tiểu Phàm.

Điền Linh Nhi làm mặt hề với nó, kể lại sơ qua tình hình đuổi bắt, rồi nói: “… sau đó đuổi đến trong cốc, con bỗng nhiên cảm thấy nôn nao, chẳng biết làm sao lại ngất đi, thức dậy thấy Tiểu Phàm ngã lăn trên đất, hôn mê bất tỉnh. Cũng may là bọn con đều không bị thương, khi sắp quay về, con thấy con khỉ này hình như rất quyến luyến Tiểu Phàm, bèn đưa nó theo.”

Điền Bất Dịch chau mày, quay sang vợ hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tô Như lắc đầu đáp: “Muội tìm thấy hai đứa nó trong hậu sơn rồi, bèn xuống dưới ấy xem qua, hoàn toàn chẳng có chuyện gì lạ cả. Muội nghĩ chắc là Linh Nhi tu hành chưa đủ, lại kéo cả Tiểu Phàm, hai đứa cùng ngồi lên Hổ Phách Chu Lăng lướt gió mà đi, cuối cùng đuối sức.”

Điền Linh Nhi nũng nịu nói: “Mẹ à, mẹ chỉ nói lung tung thôi, sao con lại tu hành chưa đủ. Tiểu Phàm, đệ nói xem có đúng không?”

Trương Tiểu Phàm vội vàng đáp: “Đúng đúng đúng!” Điền Bất Dịch lườm hắn một cái, lạnh lùng bảo: “Thân là đệ tử Thanh Vân Môn, lại bị một con khỉ bắt nạt, chuyện này mà truyền ra, thể diện của ta đều sẽ bị ngươi làm mất hết.”

Trương Tiểu Phàm đỏ bừng cả mặt, không dám hé răng, chỉ cúi gằm đầu xuống.

Tô Như đi lại, kéo tay Điền Linh Nhi dịu dàng hỏi: “Cả ngày chưa ăn uống gì, có đói không con?”

Điền Linh Nhi thè lưỡi, cười nói: “Đói quá đi! Mẹ!”

Tô Như lườm con gái, kéo tay cô đi về phía nhà bếp, miệng nói: “Người nhỏ mà nghịch gớm!” Trương Tiểu Phàm lúc ấy cũng cảm thấy trong dạ cồn cào, nhưng trước mặt Điền Bất Dịch, nào dám nhúc nhích, tai nghe Tô Như và Điền Linh Nhi đã đi xa, sư phụ cũng chẳng động tĩnh gì, bèn len lén nhìn lên, thì trước điện đã chẳng còn ai nữa, Điền Bất Dịch chẳng biết bỏ đi từ đời nào, chắc là trong lòng lão nghĩ, mắng gã đồ đệ ngu xuẩn này một câu cũng là phí công tốn sức.

Trương Tiểu Phàm nhất thời bối rối, đứng đực ra một lúc lâu, mãi đến khi trong bụng sôi lên, mới xoay mình, nhưng bất giác không muốn đi về phía nhà bếp, mà đi về phòng riêng. Vào đến phòng, hắn đóng kín cửa, con khỉ xám ngồi trên vai hắn dòm trái ngó phải, kêu “chí” một tiếng, tựa hồ biết là về đến nhà rồi, bèn tụt xuống, nhảy mấy bước lao lên giường, tung hê nhào lộn, lại nắm cái gối quật lung tung, ra ý rất vui vẻ.

Trương Tiểu Phàm nhìn con khỉ, khoé miệng cũng lộ nét cười, nhưng lập tức bị cơn đói hành hạ, hắn ngồi lại bên bàn, cầm ấm trà rót ra một chén nước để suốt từ hôm qua đã nguội tanh, uống ừng ực.

Một nỗi lạnh buốt, thấu vào tận tim.

Hắn lại thừ ra một lúc, rồi thò tay vào bọc móc ra một vật, chính là cái gậy ngắn khó coi đó. Lúc này hạt châu mà Phổ Trí cho hắn đã dính liền với cái gậy chẳng biết gọi là gì này, màu sắc cũng đã biến thành xanh đen, ở chỗ tiếp xúc có một vệt đỏ mờ, hình như kết đọng máu cục, không chỉ khó coi, mà còn có vẻ nanh ác.

Hắn nhìn một lúc lâu, thốt nhiên cười khổ một tiếng, dùng lực rũ tay thật mạnh, lăng cái gậy đi, nó đập vào tường, dội lên một tiếng vang lớn, rồi rớt xuống, rơi vào góc phòng.

Con khỉ xám giật thót, ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Phàm, chẳng biết tại sao hắn lại phát bẳn. Trương Tiểu Phàm thở dài, tụt giầy trèo lên giường, đắp chăn trùm kín mặt ngủ. Con khỉ gãi gãi đầu, chẳng hiểu ra sao.

Tối ấy, Trương Tiểu Phàm trở mình trằn trọc, bụng đói không chịu nổi, đến giữa đêm khuya, mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensextv.com/tru-tien/

Sau khi ở u cốc quay về, lại qua nửa tháng, Trương Tiểu Phàm vào Thanh Vân Môn đã vừa tròn ba năm, đồng thời đã kết thúc công cuộc chặt trúc, chỉ có đều đến lúc gần kết thúc hắn lại lập được một thành tích, mà đến bản thân hắn cũng phải hổ thẹn vì nó.

Trong vòng nửa tháng sau chuyến du hành đến u cốc hết sức bí hiểm đó, Trương Tiểu Phàm thường xuyên cảm thấy đầu váng mắt hoa, khí huyết sút kém, cả người chốc bỗng là thấy rã rời.

Hắn âm thầm đoán rằng, có lẽ tại máu chảy quá nhiều cái hôm thần trí lơ mơ đó. Nhưng hắn soát toàn thân không có lấy một vết thương, ruột gan thấp thỏm, nhưng không dám đi hỏi sư phụ, đành chôn giấu trong lòng.

Hắn không nói, nhưng cơ thể lại cứ lộ ra những phản ứng. Bình thường kém đến đâu thì kém hắn cũng có thể chặt gãy hai cây Hắc Tiết Trúc lớn, nhưng nay chặt chẳng bao lâu là thở hổn hà hổn hển, mồ hôi lạnh toát ra, nửa ngày còn lại không sao chặt nổi một cây trúc nào nữa.

Thực ra điều này cũng khó trách, hôm đó trong u cốc, Phệ Huyết Châu gần như đã hút đến một nửa tinh huyết của hắn, nếu không phải là cơ thể hắn xưa nay vẫn khoẻ mạnh, chỉ e là sớm đã nằm liệt trên giường không dậy được rồi. Có điều Trương Tiểu Phàm nghĩ muốn chặt trúc được như xưa, cũng là vọng tưởng. Tình hình này cứ tiếp diễn mãi, đến nửa tháng sau Trương Tiểu Phàm thấy cơ thể hình như hơi có chuyển biến tốt, tinh thần khí lực đều khá hơn một chút. Bài tập chặt trúc đến lúc này cũng kết thúc.

Ngày cuối cùng, trước sự nghiệm thu của đại sư huynh Tống Đại Nhân và những người khác, Trương Tiểu Phàm dùng toàn lực chặt phát, rốt cục khi hết giờ đã hạ ngã một cây Hắc Tiết Trúc.

Bọn Tống Đại Nhân đưa mắt nhìn nhau, á khẩu không nói được gì, chỉ có Điền Linh Nhi đi lên, cười hi hi vỗ vai hắn bảo: “Tiểu Phàm à, cũng chẳng sao, đệ có bản lĩnh bằng một phần mười mấy ta cũng là không tồi.”

Trương Tiểu Phàm cười khổ mãi không thôi.

Vào bữa cơm tối, mọi người trong Đại Trúc Phong tập trung lại trong nhà ăn. Đợi phu phụ Điền Bất Dịch ngồi xuống rồi, Tống Đại Nhân trước tiên bẩm báo tình hình của Trương Tiểu Phàm, Điền Bất Dịch cười nhạt, cũng chẳng thèm nhìn Trương Tiểu Phàm lấy một cái.

Tô Như mỉm cười nói: “À! Tiểu Phàm con đến Đại Trúc Phong chúng ta cũng đã ba năm rồi nhỉ!”

Trương Tiểu Phàm vội đáp: “Vâng, sư nương.”

Tô Như khẽ thở dài, than”Ôi! Thời gian trôi nhanh thật đó, chớp mắt ba năm đã trôi qua rồi.” Nói đoạn, ngừng lại một lúc, rồi cao giọng nói với sáu đệ tử còn lại: “Các con có cảm thấy thế không?”

Chúng đệ tử Đại Trúc Phong nhất tề ngồi thẳng dậy, đáp: “Có ạ!”

Tô Như hừ một tiếng, nói: “Bây giờ đến tiểu sư đệ các con cũng đã lớn rồi, thế mà ba năm nay các con một chút tiến cảnh cũng không có, phải chăng là muốn làm cho ta và sư phụ tức chết!”

Mọi người không dám nói năng gì, nhưng đều hướng ánh mắt về phía Tống Đại Nhân. Tống Đại Nhân trước sự thôi thúc của các sư đệ, đành trân mình thưa: “Sư nương yên tâm, chúng con lần này nhất định tỏ ra xứng đáng!”

Trên mặt Tô Như hiện ra rõ rệt hai chữ “không tin”, nhưng vừa định nói, Điền Bất Dịch thốt nhiên xen ngang: “Lão lục.”

Đỗ Tất Thư rùng mình, ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, người gọi con ạ?”

Điền Bất Dịch lãnh đạm nói: “Mấy ngày nay ta xem ngươi những lúc rỗi đều ở trong bếp hoa chân múa tay với đám nồi bát muôi chậu, là chuyện gì thế?”

Đỗ Tất Thư đỏ mặt, há miệng đờ lưỡi, rồi lúng búng hỏi: “Sư phụ, người, người trông thấy ạ?”

Tô Như kêu “Í”, hỏi: “Tất Thư, thế là thế nào?”

Đỗ Tất Thư do dự một lúc lâu, khe khẽ đáp: “Đệ tử muốn xem xem có thể làm những thứ đồ vật ấy động đậy không…”

Mọi người biến sắc, cảnh giới “Khu Vật” là cơ sở căn bản để luyện thành pháp bảo trong Thanh Vân Môn đạo pháp, trừ phi đạt tới tầng thứ tư trong Ngọc Thanh Cảnh của Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì không thể tưởng đến.

Điền Bất Dịch gật gật đầu, nét mặt thì chẳng lộ vẻ gì, nhưng trong mắt lướt qua một ánh hoan hỉ, hỏi: “Thế sao rồi?”

Đỗ Tất Thư khe khẽ đáp: “Hình như, hình như có động đậy chút xíu.”

“Ồ”, mọi người ồn ào, thảy đều kinh ngạc vui mừng, lão ngũ Lữ Đại Tín ngồi bên cạnh vỗ mạnh vào vai y, mặt mày tươi rói.

Tô Như ngồi đối diện đó cũng vui vẻ cười: “Hảo tiểu tử, không ngờ con lại hăng hái phấn đấu như vậy, chuyện từ khi nào thế?”

Đỗ Tất Thư lây cảm giác của mọi người, cũng thấy thoải mái, nói: “Chỉ mới gần đây, mấy ngày trước, con ở trong bếp tu hành, đột nhiên phát giác dưới sức mạnh của niệm chú, ly nước trên bàn lay động, con đoán chẳng thể nào con đã đột phá được tầng thứ ba.” Nói đến đây, y cười ngượng, lại tiếp: “Có điều, trong lòng đệ tử ngờ ngợ, không dám tin, bèn thường xuyên thử xem, chẳng ngờ bị sư phụ phát hiện.”

Điền Bất Dịch mỉm cười: “Là thế này, giữa tầng thứ ba và thứ tư của Ngọc Thanh Cảnh, tuy tác dụng khác nhau một trời một vực, nhưng mới luyện thành thì tuyệt nhiên không có biểu hiện gì khác thường rõ ràng. Con là người nhanh nhẹn linh mẫn, nhập môn tuy muộn, nhưng chẳng ngờ đi sau lại về trước.”

Mọi người đều cười, nhao nhao chúc mừng, giữa đám ấy Điền Linh Nhi chen vào kêu lên: “Lục sư huynh, thế huynh đã quyết định là tu luyện pháp bảo gì chưa?”

Đỗ Tất Thư ngớ ra một lát, đáp: “Chưa, ta cũng vừa nhờ sư phụ nói, mới khẳng định mình đã tu tập đến tầng thứ tư, còn chưa kịp nghĩ đến!”

Tô Như mỉm cười nói: “Không gấp, mấy ngày này con hẵng từ từ nghĩ, có điều tính khí của sư phụ các con cũng biết rồi, từ xưa đến nay đều không ép các con phải tu luyện tiên kiếm, con thích cái gì, thì suy nghĩ cho kỹ rồi tìm chất liệu đi!”

Trương Tiểu Phàm đứng một bên ngưỡng mộ kinh khủng, thấy lục sư huynh cười ngoác đến cả mang tai, lại nghe Điền Bất Dịch nói: “Lão lục này.”

Đỗ Tất Thư vội vàng đáp: “Sư phụ.”

Điền Bất Dịch nói: “Theo tiền lệ của Thanh Vân Môn chúng ta, đệ tử tu hành đến tầng thứ tư Thái Cực Huyền Thanh Đạo, là phải hạ sơn ngao du thiên hạ, đồng thời tìm kiếm chất liệu tốt và linh vật để tu luyện bảo bối, ngoài ra may nhờ cơ duyên tạo hoá của con, còn có thể tìm được thần vật ngưng tụ linh khí của trời đất nữa. Con chuẩn bị đi, mấy ngày nữa hạ sơn!”

Đỗ Tất Thư ngây ra, trong mắt có mấy phần bịn rịn, lại có mấy phần hoan hỉ, khe khẽ thưa: “Vâng.” Nói đoạn sực nghĩ ra điều gì, nói: “Có điều sư phụ ơi, việc ăn uống ở đây từ xưa tới nay đều do đệ tử đảm trách, nay đệ tử đi rồi…”

Lữ Đại Tín ngồi cạnh y ha ha cười to: “Đệ lo cái gì, thế trước khi đệ nhập môn chẳng phải là đã có ta hay sao, yên tâm đi, đói cũng chẳng chết người nào!”

Đỗ Tất Thư và mọi người đều bật cười, chỉ có Điền Linh Nhi đứng một bên chúm chím trêu: “Ngũ sư huynh nói mà không biết ngượng, cơm canh huynh nấu, muội từ nhỏ đã ăn qua, quả đúng là cơn ác mộng!”

Lữ Đại Tín đỏ mặt, mọi người cười vỡ cả nhà, đợi tiếng cười hơi ngớt, Điền Bất Dịch lãnh đạm bảo: “Từ nay về sau việc bếp núc giao cho lão thất làm!”

Mọi người lặng đi, Lữ Đại Tín ngạc nhiên nói: “Sư phụ, sư đệ y hãy còn nhỏ…”

Điền Bất Dịch liếc xéo, nhìn Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm vội thưa: “Sư phụ yên tâm, con thường giúp lục sư huynh ở nhà bếp, có thể làm được mà.”

Điền Bất Dịch gật đầu, chẳng nói thêm gì nữa, phẩy tay: “Ăn cơm thôi!”

Ba ngày sau, Đỗ Tất Thư thu dọn xong xuôi, đem hết những việc cần làm trong bếp dặn dò Trương Tiểu Phàm thật kỹ càng, rồi hạ sơn ra đi.

Ba năm nay, trong các sư huynh ở đây, Đỗ Tất Thư tuổi trẻ nhất, tính tình lại hoạt bát, là người Trương Tiểu Phàm rất thân cận. Nay y đi rồi, Truơng Tiểu Phàm quyến luyến không dứt, cảm thấy Đại Trúc Phong tự dưng quạnh quẽ đi nhiều.

Sau đó, Trương Tiểu Phàm bắt đầu “bài tập” thứ hai trên Thanh Vân Môn – bài tập “bếp núc”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 5
Tôi chưa bao giờ nghe kể gì về bọn trộm mộ Nê Hội, ngần này tuổi đầu rồi đây mới là lần đầu tiên nghe nhắc đến cái tên ấy. Nhưng “Y Quán đạo” mà thím Tư mới nói tới đó thì tôi và Tuyền béo đều có loáng thoáng biết một chút. Đám người theo tà phái này chuyên cắt sinh thực...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lục Thiếu Du – Quyển 11
Phanh phanh! Cùng một lúc trên trăm thân ảnh đều lao thẳng tới nhóm người Lưu gia, nháy mắt triển khai công kích mãnh liệt. Từng đạo chân khí lan tràn, tiếng chém giết ồn ào hỗn loạn. Quân Kỳ Cửu, ngươi dám động đại tiểu thư Lưu gia, cả Lưu gia sẽ không bỏ qua ngươi! Cách đó không xa, lão...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 33
Một hồi chém giết nhanh chóng kết thúc, hoàn toàn là trận chiến quá chênh lệch, không có con đường sống nào. Doanh Cửu Quang bên kia hạ lệnh động thủ sao lại không biết, đây thật ra là để cho người phía dưới chịu chết, nguyên soái tay nắm trọng binh có ý định mưu phản lẽ nào dễ đối phó...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân