Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex cũ » Khi con gái chủ động

Khi con gái chủ động

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Bạn đang đọc một phần của truyện Trại cai nghiện, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensextv.com/trai-cai-nghien-full/

Tôi buông nhỏ ra, cởi nốt tấm áo trên người cho khỏi vướng. Nhỏ từ từ quay mặt ra, ngó thân hình trần truồng của tôi mà gương mặt đỏ lựng. Nhưng cái đỏ này là đỏ ham muốn chứ không phải đỏ mắc cỡ à nha – cái ánh mắt của nhỏ cho tôi biết vậy. Tôi cầm tay vô con cu, xóc xóc nhẹ trước mặt nhỏ. Chỉ nghe nhỏ xì một tiếng, la:

– Cái đồ ham hố, khoe khoang hoài à!

Tôi làm mặt nham nhở, kêu nhỏ:

– Vậy em cũng khoe lại cho huề luôn đi Mỹ Anh!

Tính nói giỡn với con nhỏ, ai dè thấy cái ý đó hay thiệt tình chứ không giỡn à nha. Thấy con mắt tôi dâm tà và ham hố hơn hẳn, nhỏ coi bộ sợ sệt, lắp bắp:

– Nè, em không có giỡn ba vụ đó nha, kì cục lắm!

Gương mặt tôi lạnh te, kêu:

– Nãy em có nói mà!

Mặt nhỏ sượng sùng thấy rõ, nhưng cái mắt ướt rượt chứng tỏ nó chẳng sợ gì hết ráo. Tôi nuốt nước bọt, giục:

– Vén váy lên anh coi nào.

Chân con nhỏ khép lại, cái tay mân mê váy hồi lâu rồi mới kéo dần lên thật chậm. Vụ này không dành cho ai tim mạch yếu đâu nha. Tôi nghe tim mình đập phải tới 300 lần một phút khi thấy cái váy được tự tay con nhỏ kéo cao lên, lộ dần cặp đùi trắng toát. Tay con nhỏ nhấc cao dần, phía dưới đã lộ ra cái khe nhỏ xíu hồng hồng nằm giữa cái mu cao thiệt cao, trắng bóc. Nhỏ nhìn gương mặt đờ đẫn ngây dại của tôi, xí một tiếng nho nhỏ đầy tự hào và thỏa mãn. Tôi ngồi bịch xuống thành bồn tắm, lắp bắp:

– Em đi lại đây coi Mỹ Anh.

Tay nhỏ vẫn vén cao váy, ngoan ngoãn đi lại sát phía tôi. Cặp giò và con bướm chuyển động theo từng bước đi, khiến cặp mắt tôi vốn đẹp đẽ nhưng lúc đó cũng muốn lồi ra. Nhỏ có vẻ thích cái trạng thái bị kích thích tới ói máu của tôi, động tác càng có vẻ bạo dạn hơn. Nhỏ tiến sát hơn tới mặt tôi, hai chân mở rộng hơn, cái bướm ưỡn ra đưa vô sát sạt mặt tôi. Họng tôi như có lửa, nhất là khi cái thứ mùi đặc trưng của đàn bà xộc vô cánh mũi. Nhỏ ôm lấy đầu tôi, giọng nũng nịu:

– Hôn nó đi anh!

Tôi làm theo lời nhỏ như cái máy. Cặp môi chạm vô cái mu lồn nóng hổi của nhỏ, tôi nghe các dây thần kinh trong đầu mình căng như muốn vỡ ra. Đây không phải lần đầu tiên tôi chạm vào nơi bí ẩn đó của nhỏ, nhưng cái khung cảnh này, tư thế này khiến cảm giác như được nhân lên gấp bội. Nhỏ lim dim mắt, miệng khẽ rên lên nho nhỏ. Tôi vòng tay phía sau, nắn bóp cặp mông căng mọng của nhỏ, đẩy nó gần hơn vô miệng. Thấy nhỏ khẽ khuỵu chân xuống, háng mở to hơn, đủ cho cái lưỡi của tôi lách vô thật dễ dàng. Cái hạt nhỏ xíu trên bướm nhỏ cũng cứng lên đầy khiêu khích. Tôi rà lưỡi lên trên, nghe người nhỏ run lên từng đợt. Đôi mắt nhỏ ướt rượt, lúng liếng nhìn tôi với vẻ ham muốn không cần giấu diếm. Tôi đứng thẳng dậy, ôm chầm lấy nhỏ, nghe con cu mình chạm vô cái khe trơn nhẫy của nhỏ mà rùng mình như thể trúng phong. Nhỏ thủ thỉ:

– Để em cởi đồ ra rồi mình tắm chung nha chồng!

Tôi không đợi nhỏ tự cởi, tiện tay lột dùm nhỏ luôn cái váy. Nhỏ không mắc cỡ như ban đầu nữa, mà đứng trần truồng ngó bộ dạng thèm nhỏ dãi của tôi một cách đầy tự hào và sung sướng. Người nhỏ đẹp đúng kiểu tôi thích, hơi mỡ màng và đầy đặn, bộ ngực trắng phau không quá lớn nhưng vừa vặn, vểnh cao. 2 núm vú hồng hào cũng đang dựng thẳng lên đầy kích thích. Nhỏ nhìn tôi thật dịu dàng, với tay vặn vòi nước rồi kéo tôi vô. Mặc cho nước xả ào ào xuống thân hình trần truồng của cả hai, nhỏ ôm tôi chặt cứng, thì thào:

– Em có đẹp không anh?

Tôi ôm thân hình ướt nhẹp, nóng hổi của nhỏ trong tay, hổn hển nói qua hơi thở:

– Em là người đàn bà đẹp nhất anh từng có!

Câu nói đó không phải là nói xạo. Cho tới rất lâu sau, tôi vẫn luôn thấy con nhỏ là một trong những người đàn bà đẹp nhất mà tôi đã từng yêu…

Gương mặt nhỏ cũng xúc động hẳn đi khi nghe những lời đó của tôi. Đàn bà có một thứ linh cảm rất tốt khi nghe những lời nói thật lòng. Nhỏ âu yếm vuốt ve lên má tôi, thì thào:

– Em thì chưa khi nào có ai yêu em như anh hết!

Tôi hôn lên môi nhỏ như điên cuồng, tay ôm chặt nhỏ hơn, con cu cũng thẳng băng hơn khiến nhỏ phải vỗ về:

– Được rồi mà, lát tắm xong đã, em sẽ chiều chồng của em mà!

Thề có chúa, có lẽ trong cuộc đời tôi và nhỏ, kỷ lục tắm nhanh sẽ thuộc về buổi trưa hôm đó. Tôi quáng quàng lau khăn lên người, bồng nhỏ bước ra ngoài. Tới gần cái phản, nhỏ nhõng nhẽo kêu tôi bỏ xuống:

– Ở đây được rồi nè. Anh ngồi lên đó đi Long!

Tôi ngồi bệt xuống phản, cái chân vẫn còn đặt nguyên dưới đất. Nhỏ nhìn tôi, ánh mắt ướt rượt và âu yếm, nói với tôi bằng một thứ giọng điệu mà suốt đời, tôi không quên nổi.

– Em sẽ chỉ làm những thứ này với duy nhất anh thôi, nhé!

Nhỏ quỳ xuống, cúi đầu sát đất, mông ngỏng lên, cái môi hôn nhẹ nhè lên mu bàn chân tôi. Thứ cảm giác thống khoái tới cực điểm, khi mà cả sinh lý và tâm lý cùng được ve vuốt khiến tôi trở thành gã đàn ông sung sướng nhất thế gian lúc ấy. Nhỏ hôn từ từ, chậm rãi từng ngón chân một, rồi khẽ ngẩng đầu liếm dần lên phía bắp đùi. Tôi nghe thứ cảm giác ma mị ấy đi dần lên tới óc, từng thớ sợi thần kinh sung sướng hoạt động muốn lao lực trong đầu. Đôi tay nhỏ vươn lên tìm con cu tôi, nắm nhẹ. Cái lưỡi nhỏ chạy dài lên tới đùi tôi, rồi dừng lại ở ngay bên háng. Thấy nhỏ cúi đầu xuống thật dịu dàng, le lưỡi liếm chút một vô chỗ đó. Tôi nghe con cu cứng tới muốn hoại tử, không kiềm được rên lên một tiếng đầy thỏa mãn.

Mắt nhỏ ánh lên một nét hạnh phúc rất đàn bà khi nghe thấy tiếng rên rỉ của tôi. Nhỏ đẩy tôi nằm ngửa ra, trườn dần bộ ngực lên. Chỉ thấy đám da thịt mềm mại đó trườn qua đầu gối tôi, mơn trớn lên đùi và dừng lại ở giữa đám lông rậm rạp. Nhỏ cầm đầu con cu, chà chà chút một vô 2 đầu ngực, rên nho nhỏ trong cuống họng. Nước nhờn ở đầu cu tôi bám đầy lên đầu ti con nhỏ, loang loáng nước. Nhỏ thò ngón tay vô quệt lấy, liếm từng chút một, cái miệng chúm chím một nụ cười ngượng nghịu.

Tôi chịu không nổi, giơ tay kéo nhỏ trèo lên trên tấm phản. Nhỏ ư một tiếng, lụi cụi leo lên, nằm sấp lên tôi. Háng nhỏ banh rộng, trườn lên trên thằng nhỏ đang nóng hổi, khẽ nhấp từng nhịp một. Tôi nghe trong người như muốn nổ tung, cái thứ cảm giác được ve vãn và kích thích tới cực điểm khiến tâm trí tôi như mê muội. Tôi vùng dậy, lật nhỏ nằm sấp xuống, banh rộng mông nhỏ ra, hôn như điên cuồng lên từng miếng thịt trên người nhỏ. Lưỡi tôi tham lam vuốt ve lên cái lỗ nhỏ xíu trên mông nhỏ, nghe cả người nhỏ oằn đi theo hơi thở gấp gáp. Tôi nhấc mông nhỏ dậy, sững sờ một chút trước cái mông cong và bự đang banh ra sexy tới chết người, rồi lại lao vào liếm mạnh lên cái bướm trắng toát đang mở rộng. Nhỏ rên rỉ mạnh hơn, nước nhờn từ cái bướm nhỏ xíu tuôn ra ướt đẫm cả miệng tôi. Tôi chịu không nổi nữa, quỳ gối lên, đang tính con cu vô bướm nhỏ, đã nghe nhỏ trở mình thiệt lẹ, lao vô ôm tôi đẩy xuống, hổn hển:

– Em muốn làm cho anh cơ!

Tôi nằm ườn mình, mắt không chớp nhìn nhỏ chậm rãi bò thân hình trần truồng lên trên tôi. Tay nhỏ chống lên ngực tôi, cái háng banh rộng, chà chà lên đầu con cu đang nóng hổi như sắt nung. Tôi nứng quá xá, muốn ưỡn con cu lên đâm thiệt lẹ vô trỏng, nhưng nhỏ chưa có chịu. Nhỏ nắm con cu của tôi chà xát một hồi vô khe bướm, tới khi nhìn cái nét đau khổ trên mặt tôi lên tới cực điểm, nhỏ mới khẽ cầm con cu đút vô.

Thứ cảm giác được thỏa mãn dâng trào lên trong tôi như sóng biển. Nhỏ ngồi xổm, hai tay chống vô ngực tôi, nhắp lên nhắp xuống nhẹ nhàng. Con bướm của nhỏ khít rịt, bóp lấy con cu của tôi mơn trớn. Tôi nghe từng tế bào của cơ thể như căng phồng, nóng hổi. Con cu tôi ưỡn cao hơn, chà vô trong bướm nhỏ, khiến mặt con nhỏ cũng nhăn nhó theo từng đợt. Tiếng rên của nhỏ mỗi lúc một to hơn, cái hông cũng nâng lên đập xuống mạnh mẽ hơn. Thứ cảm giác khao khát tới tột độ của đàn bà khiến gương mặt nhỏ mỗi lúc một thêm quyến rũ. Cái mũi nhỏ chun chun lại, miệng nhỏ mở ra, từng tiếng rên rỉ hoan lạc thốt ra theo nhịp đong đưa của cặp ngực trắng hồng. Tôi ôm ghì nhỏ xuống, con cu nhắp như điên dại vô bướm nhỏ, chỉ nghe nhỏ hổn hển từng cơn:

– Em chết mất, em chết mất!

Bướm nhỏ co bóp dữ dội, thân hình cũng đờ đẫn đi theo từng cái nhắp mạnh của tôi. Tiếng rên rỉ giờ chỉ còn nghe thành những âm thanh thỏa mãn nơi cuống họng. Tôi cũng không ráng nổi nữa, con cu ưỡn lên lần chót, đâm thật sâu vô cái bướm đang nóng hổi, bắn vô từng dòng tinh trùng mạnh mẽ. Nhỏ nằm dài trên người tôi thở dốc, mặc cho đám tinh trùng tràn ra khỏi bướm, ướt nhòe cả đùi tôi. Tôi ôm nhỏ, thở ra từng đợt, mặc cho con cu miệt mài xả đạn vô bướm nhỏ. Đôi mắt tôi nhắm nghiền, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ còn tồn tại: lấy vợ gốc Huế là chuẩn không cần chỉnh!!!!!!!!!!!!

Đôi giáo vụ già thiệt tình tâm lý hết sức, đi mua 1 cái cây nhỏ xíu xiu mà mất tới 2 giờ đồng hồ lận. Tiếng chuông cửa vừa vang lên, mặt con nhỏ đã đỏ nhừ, cuống quít kêu:

– Thầy cô về rồi đó, em làm sao bây giờ?

Tôi nhìn cái bộ dạng bối rối của con nhỏ mà mắc cười quá xá. Ông bả có phải con nít đâu mà không hiểu mấy vụ này, còn bày đặt mắc cỡ.

– Thì ra mở cửa cho ông bả chứ sao. Hay em tính … làm nữa?

Con nhỏ xuôi xị:

– Không giỡn à nha. Lát ổng chọc quê em thì sao?

Thiệt tình, người đâu mà da mặt mỏng dính. Tôi chạy ra mở cửa, 2 ông bà làm mặt tỉnh queo đi vô. Ông Bảo lé mắt dòm con nhỏ rồi lại quay qua tôi, cái giọng đầy ẩn ý:

– Mày có bắt nạt con nhỏ gì không đó Long?

Tôi nhún vai:

– Sức mấy mà bắt nạt nổi, em còn bị bắt lao động quá sức luôn đó!

Mặt con nhỏ đỏ rần rần. Bà giáo vụ già thấy tội nghiệp con nhỏ, chạy ra chỗ nó đứng, nạt tôi:

– Long không chọc Mỹ Anh nữa con! Lớn rồi mà ăn hiếp con nít hoài.

Tôi gãi đầu gãi tai:

– Chọc gì đâu cô. Nhỏ bắt em dọn dẹp nguyên đám chén đĩa đó, mệt muốn xỉu luôn.

Không có ông bả ở đó, dám con nhỏ nhào vô cắn tôi thành nhiều mảnh lắm. Ông Bảo cười ha hả, giục mọi người lấy đồ ra xe còn về trại cho sớm sủa. Tôi và nhỏ mắt đầy tiếc nuối, nhưng cũng đành xuôi xị bước vô xe, thở dài một cái não lòng. Không biết bao giờ mới lại có một bữa ngủ “đời” như bữa nay đây trời!

Vô tới trại, bước qua cái phòng cắt cơn, đã thấy nguyên một đám ken nhau đứng chật cứng phía ngoài hóng hớt. Bộ không lẽ lại có du đãng có số hay hoa hậu trại cai vô nữa hay sao? Cái đám rảnh việc này tụ tập đông vậy chắc chỉ có một trong hai lý do đó mà thôi. Nhưng tôi cũng mặc kệ. Tâm trạng đang vui vẻ, tôi cũng chẳng có đầu óc đâu mà hóng hớt. Du đãng tôi có lão Ngọc, hoa hậu tôi có con nhỏ, cần gì quan tâm tới ai nữa!

Du đãng đang nằm khoèo trên giường, lim dim đọc truyện, bộ dạng bất cần đời. Ngó thấy tôi vào, lão hừ một tiếng, xoay qua đọc truyện tiếp. Thiệt tình nản hết sức, thấy em út đi chơi nguyên buổi cũng chẳng thèm hỏi han câu nào. Tôi cũng kệ lão, ngồi chồm hỗm lên giường, la:

– Sao anh thấy em về mặt anh tỉnh queo vậy anh Ngọc?

Lão trợn mắt, giơ cái tay lên nhứ nhứ:

– Ngồi im để tao đọc truyện, thằng nhóc ác! Mày đi chơi thì mày sướng chớ mắc mớ gì tới tao mà phải hỏi? Rảnh thì xuống mua tao phong kẹo, lẹ lên.

Tôi cũng ngán ngẩm với lão du đãng như con nít này, khoác cái áo chạy xuống căng tin. Thấy nguyên đám bu đông bu đỏ lại cafe, coi bộ đang bàn tán dữ lắm. Cái vụ này và vụ tụ tập trước cắt cơn coi bộ có liên quan à nha. Tôi ngoắc một thằng nhóc ác, hỏi:

– Trại có vụ gì mà tụi bay tụ tập ghê vậy? Tính trốn trại hả?

Thằng nhóc liếm mép, kêu:

– Anh Long sáng không ở nhà nên không biết, trại mới có một con nhỏ Việt kiều vô đó. Mà nó quậy lắm anh, tưng bừng trong cắt cơn từ sáng tới giờ luôn đó. Mấy ông y tế canh nó mệt muốn xỉu luôn, sơ hở là nó đòi tự tử mới ghê.

Thì ra vậy. Tôi đoán trúng phóc mà. Tụi này chỉ có gái là nhanh nhẹn vậy. Thấy cái vẻ mặt hưng phấn của thằng nhỏ, tôi đoán ngay con nhỏ Việt kiều kia chắc cũng thuộc dạng có nhan sắc. Loại gái xấu sức mấy làm cho tụi này điên đảo vậy. Trại tôi không phải lần đầu tiên có tụi người Việt ở nước ngoài vô cai. Trước đó, tụi chơi hàng tận bên Úc, bên Mỹ cũng có nhập trại, đa phần là bị nhà lừa vô, bởi cai nghiện bên đó không có xi nhê gì hết. Nhưng đa phần lại tụi con trai, tụi này còn đàng điếm hơn cả đám chơi ken ở Việt Nam, chửi thề nhổ bọt xăm trổ không thua gì du côn thứ thiệt. Nhưng một con nhỏ Việt kiều thì mới à nha. Tôi hỏi thằng nhỏ:

– Con nhỏ trông ra sao mày?

Thằng nhóc mắt lại sáng bừng:

– Đẹp bá cháy luôn anh ơi! Đẹp như ghệ của anh vậy đó, nhưng cái tướng nó quậy lắm!

Tôi muốn kí vô đầu thằng nhóc ác một cái. Cái thứ xạo ke, trại này sức mấy mà có con nhỏ đẹp cỡ nhỏ Mỹ Anh của tôi! Chưa kịp giơ tay, nghe cái giọng chói lói của lão du đãng nghiền kẹo vang lên từ phía phòng tôi:

– Mày ngủ ở dưới căng tin hả Long?

Thiệt tình tôi cũng không để ý lắm tới con nhỏ Việt kiều gì đó, nhưng cái tụi rảnh việc này tối ngày bàn tán về chuyện đó, tôi không muốn nghe nhưng cũng lọt vô tai. Con nhỏ tên Việt là Thư, nghe đâu nó làm DJ gì đó cho một cái bar khá lớn, qua Mỹ từ năm lên 10 tuổi, mới về Việt Nam cỡ nửa năm. Ba thứ gái DJ, gái bar, tôi ở ngoài cũng không hào hứng cho lắm. Gu của tôi là gái ngoan, gái hiền, cỡ như con nhỏ Mỹ Anh vậy. Chưa tính con nhỏ DJ này còn đang trong trại cai nghiện, vậy ở ngoài chắc cũng bấy bá dữ lắm – tôi nhủ vậy.

Con nhỏ độ hóng hớt cũng cao nha. Tối xuống ngồi cafe, nhỏ đã lanh chanh níu áo tôi:

– Anh nè, nghe vụ có bà Việt kiều vô trại mình cai chưa? Nghe đâu xinh dữ lắm đó!

Tôi ngán ngẩm. Ở ngoài nghe riết muốn khùng, xuống uống cafe với con nhỏ ghệ mình cũng nghe nữa mới thiệt là mệt mỏi.

– Ờ thì anh cũng có nghe qua. Bộ em tính làm mai nhỏ đó cho anh sao mà kể chi vậy?

Nhỏ nguýt tôi, cái mỏ dài ra, tay nhứ nhứ:

– Cấm anh không có linh tinh đó nha!

Lão quỷ mắc dịch nãy giờ ngồi ôm cuốn truyện khư khư, giờ mới ngóc đầu lên:

– Phải con nhỏ mày hay kể tao nghe đó không Long? Con nhỏ mày khen xinh, tên Thư làm chỉnh nhạc phải không?

Con nhỏ lườm tôi một cái như muốn cháy mặt. Cái tay nhỏ lần ngay vô đùi tôi, miệng rít:

– Vậy mà còn làm bộ không quan tâm hả?

Tôi thiệt tình muốn xáng vô mỏ lão già dịch một cái quá xá. Thứ người đâu ưa kiếm chuyện phát ớn, mà lão cũng hay thiệt, nằm phòng đọc truyện tối ngày mà cũng hóng được tin tức mới tài. Thấy cái mặt tôi méo xẹo vì bị nhỏ nhéo, lão làm bộ vô tội, cắm cúi đọc truyện tiếp. Tôi khổ tâm hết sức, con nhỏ bình thường dịu dàng vậy mà sao nó ghen cũng ngầu quá xá.

– Lại nghe ổng chọc nữa, em khờ quá đi. Anh sức mấy mà quan tâm tới nhỏ khác, anh quan tâm tới em còn không hết luôn đó!

Mặt con nhỏ coi bộ dịu lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn ngó tôi đầy vẻ nghi ngờ, hăm:

– Anh mà để ý tới con nhỏ khác, đừng có mà trách em nha.

Tôi liếm môi:

– Thật ra thì… anh cũng có để ý một người, nhưng anh chưa có nói với em thôi.

Mắt nhỏ lại long lên:

– Anh nói cái gì? Anh để ý con nhỏ nào? Nói em nghe coi!

Tôi gãi đầu gãi tai:

– Thật ra người này em cũng biết mà. Thím Trang đó. Anh tính làm mai bả với anh Ngọc nhà mình nên mới để ý thôi…

Chưa nói hết câu, nghe nguyên cuốn truyện của lão già dịch xé gió bay tới bên cạnh. Thiệt tình, sao cứ nhắc tới mụ beo thời tiền sử này là lão lại nổi nóng à nha. Có khi lại yêu đơn phương không biết chừng…

Có điều, nói gì thì nói, tôi cũng hơi tò mò về con nhỏ Việt kiều này. Đám y tế nghe nhắc tới con nhỏ mắt mũi đỏ tưng bừng như thể hận không đem nó ra mà làm thịt được. Con nhỏ từ bữa vô cắt cơn hết đòi đập đầu vô tường, lại kiếm đâu ra cái miểng chai len lén vô nhà tắm cứa cổ tay, báo hại y tế nửa đêm chạy có cờ. Đưa nó ra khỏi cắt cơn, chắc họ cũng làm party lớn để ăn mừng quá. Nó ra khỏi cắt cơn, cục nợ coi như đã được chuyển giao sang nơi khác. Nơi tiếp nhận thứ nợ đời đó – không ai khác chính là phòng giáo vụ.

Ngày con nhỏ đó ra khỏi cắt cơn, đám y tế thiếu điều muốn mua hoa tặng nó để nó đi cho rảnh nợ, còn đám giáo vụ mặt mày méo xẹo. Trách nhiệm của họ là ổn định tâm lý cho học viên, giáo dục cho tụi nó đỡ quậy hơn chút, uốn nắn chút một để mai mốt về đời tụi nó có suy nghĩ. Gặp những đối tượng quậy và bất cần đời như con nhỏ này, coi bộ công việc của họ khó khăn dữ dội.

Bà giáo vụ già, ông Bảo được phân công đón con nhỏ từ cắt cơn để làm công tác tâm lý, nhân tiện làm quen với nhỏ đó luôn. Ai dè vô được 2 phút, 2 ông bà mặt mũi tiu nghỉu bước ra. Con nhỏ la lối nguyên một chặp, khóc inh ỏi, kêu không có muốn nói chuyện với ai hết. Nó không cần xách theo thứ đồ đạc gì hết trơn hết trọi, nước mắt nước mũi tèm lem, đi theo bảo vệ vô phòng. Nguyên đám học viên nhốn nháo ngó theo như coi hội.

Con nhỏ chỉ nhìn qua cũng thấy khá xinh. Nó có cái nước da đặc trưng của tụi sống bên xứ lạnh, trắng mịn màng. Mái tóc kiểu tomboy ngắn ngủn, nhìn khá cá tính. Con nhỏ cao, hơi ốm, nhưng khúc nào ra khúc đó, thiệt tình cái tướng cũng ngon lành. Nhưng tôi chỉ liếc sơ qua được vậy thôi, bởi con nhỏ Mỹ Anh đang canh me lom lom bên cạnh, cái tay để sẵn lên đùi chỉ đợi tôi nhìn lâu hơn chút là sẵn sàng tặng tôi một cái nhéo điếng người.

Dù vậy, có một điều làm mọi người trong trại hố to hết trơn hết trọi. Người chịu phiền phức đầu tiên không phải đám giáo vụ, cũng không phải bảo vệ hay quản lý trại, mà chính là… con nhỏ Việt kiều. Thiệt tình, trường trại không hề dễ sống và thơ mộng như trong truyện của tôi – dù cái trại tôi ở bé xíu và vỏn vẹn vài trăm mạng. Không có du đãng chống lưng, không có ba má quan tâm, cuộc sống không dễ chịu chút nào đâu. Trong đó không thiếu cảnh mấy đứa nhỏ gia đình ít điều kiện, không gởi phiếu vô xài phải lăng xăng đi phục vụ cho tụi có tiền, không thiếu những trường hợp bị đại bàng đại bác bắt chẹt đủ điều. Tôi là một trong những người may mắn trong trại mà thôi.

Con nhỏ ba má không rõ có quan tâm hay không, nhưng du đãng chống lưng thì chắc chắn nó không có nổi. Cái thứ beo trường beo trại lại chẳng phải cháu ngoan bác hồ gì, vừa xấu tính vừa có thói đố kỵ nhỏ nhặt rất đàn bà. Con nhỏ Mỹ Anh có lần từng kể hồi mới vô, mấy con beo trường cũng tính bắt nạt nó nhưng không nổi, bày trò kiểu chiến tranh tâm lý thấy phát nản.

Tụi này rất hay có kiểu không ưa nhỏ nào, khỏi cần đánh, chỉ cần bơ thẳng nhỏ đi cho sống thui thủi trong phòng, không ai nói chuyện, không ai để ý. Cái chiêu nghe qua tưởng rất con nít và nực cười này kì thật có tác dụng rất khủng khiếp. Trong khung cảnh trường trại thiếu thốn tự do, đòn trừng phạt tinh thần kiểu đó rất dễ đẩy người ta vào những suy nghĩ bi quan, tiêu cực.

Con nhỏ việt kiều mới vô trại, nhưng nó đã đắc tội với đám beo tới mấy điều liền: thứ nhất là nó xinh – xinh hơn đám beo đó – đó là cái tội to nhứt. Thứ nhì, nó chảnh. Không biết chảnh thật hay chảnh giỡn, nhưng nhìn cái bộ dạng xinh đẹp và mấy cái hành động của con nhỏ khi mới vô, tụi nó sẽ đưa ngay ra một cái kết luận nhanh chóng. Thứ ba, cũng rất quan trọng – con nhỏ dám hút hết đám dê xồm của trại – cái tội này không tha thứ được à nha.

Con nhỏ nằm khác phòng với nhỏ Mỹ Anh. Cái phòng bên nhỏ nằm toàn thứ beo già cóc cáy, nghiện cỡ nửa đời người nên không có dễ chịu chút xíu nào. Cỡ lão Ngọc cho vô phòng đó có khi còn bật ra lẹ, nói gì thứ việt kiều nói tiếng Việt còn chưa rành. Những phòng trong trường trại, không ai muốn có người lạ nhét vô hết trơn, bởi đám đó luôn có những sinh hoạt riêng tư cần giữ bí mật. Chơi hàng chẳng hạn, đóng cửa kỹ càng, cắt cử người soi bảo vệ cẩn thận, nhưng lát sau nguyên ổ bị bứng lên phòng bảo vệ – bởi có một con nhỏ trong phòng bẩm báo. Ngoài ra còn hàng lô hàng lốc những thứ vi phạm lặt vặt khác mà tôi cũng chẳng rành. Tuy nhiên, với kinh nghiệm 2 tháng trường trại của tôi, tôi biết ngay con nhỏ Việt kiều sẽ có một cuộc sống khá là địa ngục.

Mà kể ra con nhỏ đó cũng … khá là ngu. Không chơi được với đám beo già, nó có thể chơi với tụi học viên nam. Kiếm một thằng cha có số má chút, nó có thể yên tâm sống khỏe re trong trại. Trong này, du đãng là tiếng nói của trại, tụi beo già kia cũng còn phải nịnh một cây. Không tính về số má, ba cái thứ đồ vi phạm như hàng họ, thuốc tây, đố một thằng nào không phải du đãng trong trại mà có nổi. Bởi vậy, du đãng được săn đón dữ lắm chứ bộ, lão Ngọc nhìn già cóc cáy một cây, xấu như khỉ đột mặt lại còn ác nhưng không thiếu em tới à ơi đâu đó nha!

Con nhỏ này giống hệt như con nhỏ Mỹ Anh ở cái điểm ghét đám học viên nam. Mà nếu tôi là beo, chắc tôi cũng nhìn tụi nó mà ngán ngẩm một cây. Thứ gì đâu người xăm trổ tùm lum, mở miệng ra nói câu nào câu nấy đập vô tai vô duyên hết sức. Chưa tính tối ngày ở trong trường trại, chỉ nói chuyện giang hồ là giỏi chứ kiến thức hay kinh nghiệm sống thực tế có khi chỉ ngang tụi học sinh lớp 12. Nói chung là không hề phù hợp một chút nào với đám gái mới từ xã hội bước vô. Tất nhiên, trại không thiếu những thành phần thư sinh tử tế, học hành đâu vào đó, nhưng đám này thường lại chẳng có chút số má khỉ khô nào. Không có số má, gái nó cũng đâu có thèm để vô trong mắt!

Nhỏ này không kêu bảo vệ ỏm tỏi hay la làng giữa trại như con nhỏ Mỹ Anh hay làm với mấy cái đuôi. Nó chọn giải pháp im re như bị câm, thằng nào kiên nhẫn tới mấy cũng ngồi độc thoại một mình tới sùi bọt mép rồi lắc đầu đi mất tiêu. Từng thằng lần lượt lặng lẽ xáp vô rồi lại lặng lẽ ra đi trong chán nản. Riết rồi con nhỏ bị tụi nó gán luôn cho một cái tên: Thư khùng. Mà tôi cũng nghĩ con nhỏ có chút … hơi khùng thiệt. Nó cứ như người câm đi đi lại lại một mình hoài, không stress muốn tự tử mới là lạ đó.

Nhưng nói gì thì nói, con nhỏ vẫn chỉ là một đứa con gái 20 tuổi. Bên ngoài nó làm bộ cứng cỏi vậy, nhưng tôi biết chắc trong lòng nó đang phải chịu đựng nhiều thứ khủng khiếp ghê gớm lắm. Sống cái cảnh bị cô lập giữa đám người, thiệt tình còn khổ hơn nằm phòng kỷ luật. Con nhỏ Mỹ Anh của tôi tính thương người, thấy con nhỏ tội nghiệp thi thoảng cũng qua nói chuyện, giúp đỡ nhỏ kia một vài thứ lặt vặt. Nghe nó nói lại, nhỏ kia tỏ vẻ cảm kích nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều, chỉ nhát gừng đáp lại vài câu cho có lệ. Nhỏ kết luật: em thấy hình như bả cũng có vấn đề vậy!

Càng về cuối năm, đám người đổ về cái trại ngày càng nhiều. Phần vì thành phố truy quét mạnh tay, phần vì các gia đình có con em nghiện muốn … tống đại vô để nhà ăn tết cho ngon lành. Qua Tết tây, đám học viên dồn về trại muốn chật cứng, tới giờ ăn thấy lúc nhúc toàn người là người. Mấy vụ tranh nhau cái bàn không thôi mà 2 mâm xáp vô táng nhau túi bụi, loạn hết sức. Có điều, cái bàn của tụi tôi ngồi lúc nào cũng để trống hết trơn, như thể trên đó có tấm biển đề: “bàn của du đãng Ngọc” vậy. Vài đứa mới vô không biết le ve ra ngồi, đám Hiếu mốc ngồi ngay sau đã trợn mắt lên quát, sợ thiếu điều muốn ném bo mà chạy.

Bữa đó chủ nhật, đám học viên ở đâu ra đông như kiến. Nguyên cái nhà ăn ken đặc áo trại, tôi nhìn mà muốn ngán ngẩm. Tính ăn muộn chút cho đỡ đông, lão Ngọc sáng ngủ nướng than đói bụng nên đành xuống ăn ngay giờ cao điểm. Đẩy lão đi trước dẹp đường, tôi và nhỏ Mỹ Anh lóc chóc đi theo. Thiệt tình có lão cũng đỡ à nha, đi tới đâu đám học viên dẹp ra tới đó, hệt như xe lu vậy. 3 anh em hí hửng xáp vô lấy cơm, lão nhà bếp ngó thấy lão còn làm bộ lấy lòng:

– Bữa nay có mực xào ngon, Ngọc ăn thêm nha!

Rồi không đợi lão gật đầu, lão múc thêm một muỗng chà bá vô bo lão Ngọc. Lão tỉnh bơ như không, gật gật đầu, qua lấy cơm. Làm du đãng sướng không để đâu cho hết – tôi than dài một tiếng. 3 anh em bước về bàn ăn, thấy cái bàn trống trơn nằm lẻ loi giữa đám người ken nhau lúc nhúc. Thiệt tình, lại sướng thêm lần nữa!

Tôi và lão Ngọc đang cặm cụi ăn, nghe con nhỏ Mỹ Anh nắm áo tôi giật giật, cái giọng lộ vẻ bất mãn:

– Anh coi kìa Long!

Thấy con nhỏ Việt kiều đang bưng cái bo cơm, đứng xớ rớ ngay bàn đám nữ không có chỗ nào ngồi hết. Mấy con beo già ăn xong từ lâu, nhưng vẫn ngồi tỉnh bơ hút thuốc, mặc kệ con nhỏ bưng bo cơm đầy đứng chờ, bộ dạng nhìn ghét hết sức. Tôi bực mình, kêu con nhỏ:

– Mỹ Anh qua kêu nhỏ đó về đây ngồi cùng bàn mình đi em!

Mặt tôi lúc đó chính khí lẫm liệt hay sao đó mà nhỏ dạ ran, chạy lon ton ra chỗ nhỏ kia, nói gì đó. Thấy nhỏ kia ngại ngùng một hồi, rồi cũng bưng bo cơm bước theo sau nhỏ Mỹ Anh. Lão già dịch lại ngó tôi một cái, nhếch mép cười nham hiểm.

– Mày gian quá ha thằng nhóc!

Lão mới gian đó, lão già dịch! Tôi hành động xuất phát từ lòng tốt, sao lão cứ nghĩ xiên xẹo ra đủ thứ vậy trời? Thiệt tình bực bội hết sức. Tôi lườm lão một cái, mặt lão vẫn trâng tráo, nhai bỏm bẻm, gục gặc cái đầu ra bộ không thèm để ý. Nhỏ Mỹ Anh dắt con nhỏ Thư vô bàn, kêu nó ngồi cạnh lão Ngọc rồi hỏi:

– Chị Thư uống gì em lấy cho nha!

Con nhỏ lắc lắc đầu. Thiệt tình, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy gương mặt con nhỏ đó gần cỡ vậy. Mũi nó cao, gương mặt trái xoan thoạt nhìn hơi lạnh lùng nhưng nét nào ra nét đó, sắc sảo như tạc. Có điều, nước da con nhỏ xanh rớt – chắc do thiếu máu vì vụ tự tử vừa rồi và chuỗi ngày sống như địa ngục với mấy con beo trại. Mắt nó buồn thiệt buồn, nhìn rõ cả tia u ám ở bên trong. Khóe mắt nhỏ vẫn còn ngân ngấn nước, đôi tay gầy guộc cầm lấy cái thìa run rẩy. Tôi nhìn cái bộ dạng đáng thương của con nhỏ mà nghe lòng mình cũng quặn lại, muốn nói với nó một câu an ủi mà không biết nói ra sao. Đột nhiên, lão già dịch lại mở miệng, cái giọng cô hồn chứ không phải giọng bỡn cợt à nha:

– Từ bữa sau, không có chỗ ngồi em cứ qua đây, nghe chưa?

Chỉ thấy con nhỏ im re, dạ một tiếng nhỏ xíu. Con nhỏ Mỹ Anh thấy lão Ngọc có vẻ bất mãn như vậy, tiện tay châm luôn ít dầu vào lửa:

– Mấy chị đó đối xử với chị tệ quá đi, mai mốt có chuyện gì chị kiếm anh Ngọc ảnh giải quyết cho!

Mắt lão du đãng trợn ngược. Nếu là tôi chắc dám lão kí đầu tôi tới sưng u lên lắm, nhưng là con nhỏ nói ra nên lão cùng chỉ dám im re. Du đãng vô địch khám lớn giờ bị hạ cấp xuống bảo kê beo trại, con nhỏ Mỹ Anh của tôi cũng liều mạng thiệt đó nha. Nhưng cái tính con nhỏ là vậy, nó có cái tin tưởng khá mù quáng vào khả năng của lão Ngọc nên cứ có chuyện gì khó, nó lại nghĩ tới lão hết trơn. Hơn nữa, nó nói những câu đó là hoàn toàn thật lòng, còn nếu câu đó là từ tôi, dám lão lôi tôi lên phòng đập bẹp dí lắm.

Mặt con nhỏ Thư vẫn chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì, nhỏ cúi mặt xuống, nói nhỏ:
– Cảm ơn em!

Cả bữa ăn, con nhỏ không nhìn qua tôi lấy một cái. Duy nhất có một lần, nó lén đưa mắt dòm lão Ngọc, rồi hoảng hồn cúi xuống ăn tiếp. Thiệt tình, người đâu mà có cái mặt ác như xe rác vậy!

Bữa cơm chiều không thấy con nhỏ Thư xuống ăn cơm. Nhỏ Mỹ Anh ngó tới ngó lui hoài không thấy dáng nhỏ kia đâu. Người đã xanh rớt không có chút xíu máu nào mà lại còn bỏ bo ngang xương, thiệt tình không có lời nào nói với nhỏ này nữa. Con nhỏ Mỹ Anh ăn cơm xong trước, quày quả chạy lên gian nữ kiếm con nhỏ. Lát sau xuống chỗ tôi, cái mặt vừa đỏ bừng vừa hơi có phần giận dữ, chạy lại chỗ tôi, móc trong túi tôi tờ phiếu mua đồ. Thấy nhỏ lúi húi ở căng tin mua một bọc đồ, rồi lại lon ton chạy lên phòng nữ. Chắc mua đồ ăn cho con nhỏ kia – tôi đoán vậy.

Lão Ngọc ăn xong lại ôm cuốn truyện lên phòng. Tôi cũng ra ghế đá xí chỗ trước đợt nhỏ. Hút chưa hết điếu thuốc, đã thấy nhỏ chạy lại gần ngồi vô bên cạnh. Tôi hỏi nhỏ:

– Em mua đồ ăn cho nhỏ Thư kia hả?

Mặt nhỏ đỏ bừng, lắc lắc đầu. Cái gì mà nhỏ mắc cỡ dữ vậy trời? Tôi lại hỏi:

– Con nhỏ đó bịnh hả? Sao nó bỏ bo vậy?

Con nhỏ lí nhí:

– Không phải bệnh. Mà đám cùng phòng bả ác hết sức ác luôn.

Tôi khịt mũi. Cái đám beo trường beo trại đó mà tốt, chắc thế giới toàn vĩ nhân quá.

– Bữa nay là tới ngày của bả, mà tem phiếu hôm bữa vô bả xé hết trơn rồi, giờ muốn mua mấy thứ đồ phụ nữ cũng mua không nổi. Nãy em vô phòng, thấy nằm khóc hoài, em hỏi mãi mới chịu nói đó!

Tôi cũng hơi quê. Thiệt tình tôi ngại nói về mấy vụ này dữ lắm, kể cả tới giờ. Tôi lảng sang chuyện khác:

– Vậy sao em không mua đồ ăn cho nhỏ đó?

Con nhỏ chớp chớp mắt, kêu:

– Em vừa mua cho bả mớ đồ sinh hoạt rồi, lát kêu xuống ăn tối. Đưa phiếu đây em xuống đặt đồ ăn đi.

Tôi móc túi đưa phiếu cho con nhỏ. Tôi là người cẩn thận và ít làm rớt phiếu nhứt nên được phân công giữ hết tiền bạc của mâm. 3 đứa tụi tôi sinh hoạt trong cái trại nhỏ xíu này, chỉ cần mình đống phiếu lão Ngọc cũng đủ xài. Lão này ở ngoài chắc thuộc dạng phá gia chi tử, tuần nào phiếu gửi vô cũng đủ xài nguyên tháng. Lão cả ngày chỉ ăn cùng lắm 3 phong kẹo, xài gì cho hết. Đống phiếu nhà tôi và nhỏ Mỹ Anh gửi vô cũng chẳng ít, 3 người sống trong trại chưa bao giờ phải nghĩ ngợi về mấy thứ tiền bạc cơm áo gì hết trơn hết trọi. Hứng chí lên, tôi với lão Ngọc còn lò dò sang phòng khác cá độ đá banh hoặc đánh cờ ăn phiếu, vui ra trò.

Tôi lò dò lên phòng, kệ xác lão quỷ làu bàu, lấy cái gối nằm ngay đơ bên cạnh, co cái giò nhịp nhịp. Lão đuổi không nổi, bực bội kêu:

– Sao không đi chơi với con nhỏ quỷ kia hả thằng nhóc ác?

– Thì nó bận em mới qua chơi với anh được chứ! – Tôi tỉnh bơ trả lời.

Lão cũng chẳng thèm đối đáp, quơ cuốn truyện tính đọc tiếp. Tôi níu tay lão lại, kêu:

– Kể chuyện trường trại đi anh Ngọc!

Lão ngó tôi lom lom như nhìn thằng khùng, kêu:

– Mày đang ở trong trại chứ bộ mày ở trong khách sạn hả?

– Trời đất, xá gì ba cái trường trại bé xíu này. Anh kể chuyện trường lớn đi, kể chuyện đám beo nữ đi!

Lão này lê gót khắp các loại trại, từ trại tập trung cho tới tự nguyện, trại tù. Cơm tù cơm trại lão ăn còn nhiều hơn cơm đời nữa, nhưng ba cái chuyện tù tội chỉ có tôi mới moi được từ miệng lão. Lão tặc lưỡi:

– Ba cái con quỷ cái đó có cái gì mà kể. Nhìn như đàn ông, hút thuốc lào sòng sọc, chưa tính có con nhỏ nào đẹp đẹp vô phòng nó hiếp luôn. Tao coi tụi nó khác gì mấy thằng nhóc ác có chim.

Dữ dội vậy sao? Tôi lại hỏi tiếp:

– Vậy đám beo trường này so với đám đó có dữ bằng không anh Ngọc?

Lão cười khùng khục:

– So vậy giống như kiểu so mày với tao vậy đó!

Tôi thở dài:

– Vậy tính ra vẫn còn hiền lành chán, có điều tụi beo trong cái trại này dễ ghét thiệt. Em mới nghe con nhỏ Mỹ Anh nói chuyện xong…

Tôi đem chuyện nhỏ Thư kể cho lão nghe một lượt. Gương mặt lão vẫn lạnh te, kêu:

– Chuyện bình thường. Con nhỏ đó khờ, không lanh nên nó phải chịu thiệt thôi. Sống trường trại phải tự mình lo cho mình, ở trại này còn đỡ, trại khác ai lo cho mày. Nó sống vậy chắc được dăm bữa nó khùng thiệt luôn đó.

Rồi nghĩ ngợi một lát, lão thủng thẳng:

– Mày bảo con nhỏ Mỹ Anh vất cho nó đống phiếu xài tạm. Hết rồi thì lát mày chạy qua Hiếu mốc lấy 2 triệu tiền banh nó mới thua tao hôm qua mà xài.

Trái với điều tôi và lão Ngọc nghĩ, con nhỏ dứt khoát không cầm đám phiếu nhỏ Mỹ Anh đưa. Nghe nhỏ Mỹ Anh nói lại, con nhỏ Thư chỉ chịu nói chuyện, tâm sự hơn với nó, ngoài ra trừ cái vụ nhờ mua đồ phụ nữ, không khi nào làm phiền gì nữa hết trơn. Con nhỏ này cũng có tự trọng cao – tôi nghĩ vậy.

Có điều, ở trường trại mà không có phiếu, khó sống lắm. Cơm vẫn ăn đủ ngày 3 bữa, nhưng còn nhiều thứ sinh hoạt khác mà thứ gì cũng cần tới tiền bạc hết trơn. Chưa tính 3 cái vụ cơm trại làm dở ẹt, nếu không có tiền đặt đồ ăn tối chắc cũng ôm bụng rỗng mà đi ngủ. Mấy lần như vậy, tôi và lão Ngọc đều kêu nhỏ qua ăn chung, nhưng nhỏ chỉ cảm ơn, chưa khi nào xuống ngồi ăn cùng hết. Tôi cứ thấy con nhỏ tội tội, nhưng cũng ngại tiếp xúc. Phần vì mặt nó lạnh te, phần vì sợ con nhỏ hay ghen của tôi nghĩ xiên xẹo giống như lão Ngọc…

Lâu lâu không ghé qua thăm giáo vụ, hôm nay cũng thấy nhơ nhớ. Không phải nhớ ai hết trơn, mà là nhớ cái bao thuốc lá của ông thầy Bảo. Ông thầy chịu chơi một cây, chuyên hút Marlboro mềm nhập khẩu chứ không xài thuốc bình thường. Thi thoảng lên, ổng vẫn dúi cho tôi một bao đem về lấy le với đám học viên khác. Ở trong trại, hút thuốc đời bảnh lắm chứ bộ!

Nhỏ Mỹ Anh dạo này coi bộ khoái đi may, nên sáng nào tôi cũng lang thang một mình hết trơn. Con nhỏ tính may áo, may đủ thứ linh tinh nó nghĩ ra cho tôi và lão Ngọc. Lão quỷ già bữa trước được con nhỏ may cho cái quần cộc màu hồng, tôi nhìn lão mặc mà cười muốn té ghế. Lão mặt dày mặc hoài, cứ vô phòng lại mặc, kêu mặc cái vải đó mát. Tôi cũng nghi lão này có chút biến thái lắm à nha. Du đãng gì đâu người xăm trổ kín mít lại bận cái quần cộc hồng rực, nhìn hệt như tranh biếm họa.

Tôi đẩy cửa phòng giáo vụ, hồi hộp chờ đợi một tiếng reo mừng rỡ của bà giáo vụ và ông thầy già. Ai dè khi tôi vào, không khí im re. Thấy 2 ông bả đang bu quanh con nhỏ Thư, điệu bộ cuống quýt dữ lắm, chẳng để ý gì tới tôi hết trơn hết trọi. Tôi hắng giọng tới nổ cả cổ, ông Bảo mới quay ra ngó một cái:

– Thằng Long hả? Vô thì khép cửa lại đi mày!

Cụt hứng à nha. Xoay tay đóng cái cửa phòng lại, nghe con nhỏ Thư đang nấc lên từng đợt. Hiểu mà. Đám học viên mới có chuyện gì cũng hay chạy lên trên giáo vụ, dù sao đó cũng là nơi duy nhất trong trại có thể kiếm được người an ủi và tâm sự miễn phí. Bà giáo vụ đang vỗ vỗ lên lưng con nhỏ, cái mặt lộ ra vẻ thương xót và thông cảm. Thiệt tình, bả là một trong những người tốt nhất tôi từng gặp tại trại này. Bả làm cái nghề này hoàn toàn vì thương đám học viên, thương những mảnh đời lầm lỡ và mong muốn làm được cái gì đó cho họ, chứ hoàn toàn không bởi vì tiền.

Nhà bả giàu sụ, nghe đâu con cái làm ăn rất tốt, kêu bả ở nhà hoài nhưng bả không chịu. Với bả, giúp được đám học viên mới là niềm vui trong cuộc sống. Tôi từ khi biết những chuyện đó, lại càng phục và tôn trọng bả hơn, thậm chí ngay cả lão Ngọc nghe chuyện cũng gật gù khen bả có tâm.

Bà Mỹ ngó tôi, vẫy vẫy tay:
– Long qua đây con! Mỹ Anh đi đâu mà để con lên một mình vậy?

Tôi bước xuống ngồi cạnh bả, làm bộ thân thiết:
– Mỹ Anh đi may rồi cô, con qua thăm thầy với cô chút!

Bả gật gật đầu ra bộ hài lòng. Ông thầy Bảo sờ túi, mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ. Cái ông thầy già này cũng thiệt khôn quá trời khôn!

Chợt mắt bả sáng lên, vỗ tay lên bàn một cái, la:
– A, cái vụ này Long giúp bạn được nè!

Chưa kiếm được điếu thuốc nào mà đã có ngay việc, thiệt tình làm gì có thứ đạo lý nào như vậy. Nhưng nghe chuyện giúp con nhỏ Thư, tôi cũng thấy không có vấn đề gì lớn lắm. Dù sao bản tính tôi vẫn ưa giúp đỡ người hoạn nạn, nhất là khi con nhỏ Thư nhìn bộ dạng tội nghiệp quá trời luôn.

– Có chuyện gì vậy cô?
– Thư muốn chuyển phòng, nhưng nói bảo vệ không được nên mới qua nhờ tụi cô. Nhưng bên cô và bảo vệ khác nhau, cô sợ cô nói không có nổi!

Đám giáo vụ và bảo vệ thường xung đột với nhau như nước với lửa vậy. Công việc khác nhau, một bên nhàn hạ sung sướng, một bên thức đêm thức hôm cực nhọc, nhưng đãi ngộ của giáo vụ lại cao hơn hẳn, không ganh nhau mới là lạ. Tôi gật gù:

– Ý cô muốn bảo con nói qua anh Ngọc phải không?

Bả nhìn tôi, cái mặt làm bộ ngạc nhiên, thốt:

– Cái thằng thiệt thông minh quá trời quá đất luôn! Ý cô chính là vậy đó con.

Tôi nghe bả khen nhưng chẳng thấy sướng gì hết trơn hết trọi. Con mèo tôi nuôi ở nhà nghe bả nói vậy cũng hiểu, nói gì tới tôi mà khen thông minh. Con nhỏ Thư lúc đó cũng ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn tôi, cái nhìn khổ sở và đầy tuyệt vọng. Lần đầu tiên, tôi nghe thấy nhỏ nói một câu dài quá 3 từ:
– Liệu có được không anh?

Tôi trong bụng đang đầy ắp mưu hèn kế bẩn dụ khị lão Ngọc, nhưng nghe con nhỏ hỏi câu đó với một vẻ mặt van nài hết sức, tôi hùng dũng gật đầu:
– Chắc được thôi em!

Bước lên phòng mới thấy hơi hối hận à nha. Lão quỷ này nhờ việc gì cũng phải làm khó làm dễ tôi một hồi rồi mới chịu. Thôi đành đưa đầu cho lão hành hạ một phen là được. Tôi thở dài một cái, bước vô phòng.

Lão già dịch nằm chèo queo trên giường, cái mặt coi bộ bất mãn. Chuyện lạ à nha, du đãng già bữa nay không đọc truyện. Ngó thấy tôi, lão quát:
– Mày biết thằng chó nào cầm tập cuối cuốn này không?

Tôi chưng hửng. Bộ lão nghĩ tôi là nhân viên thư viện hay sao?
– Sao vậy anh? Cuốn đó là cuốn gì?

Lão hậm hực:
– Thằng nhóc ác nào làm mất tập cuối cuốn này, tao đọc đang vào cầu mà bị cắt ngang xương. Mấy con thư viện cũng ẩu, mất sách mà không chịu mua lại, không lẽ tao lại đá vào họng chúng nó mấy cái!

Nhìn cái bộ dạng vật vã vì thiếu truyện của lão, dám lão xông xuống thư viện hành hung người lắm à nha. Tôi liếm môi, kêu:
– Thì ra ngoài mua, anh muốn mua tập gì em nhờ người mua cho.

Mắt lão sáng bừng:
– Ờ ờ, mày kêu đám giáo vụ mua là được luôn đó. Tiền nè, đưa cho nó kêu đi taxi mua luôn đi!

Lão không cầm tiền trại, mà trong quần cộc lúc nào cũng có nguyên mớ tiền đời. Tiền đời tất nhiên ngon hơn tiền trại, chuyên dùng để mua ba cái đồ cấm hoặc hối lộ cán bộ. Lão móc ra mấy tờ 100 ngàn, kêu:
– Đi lẹ đi.

Lúc này mà không bắt chẹt lão thì còn đợi lúc nào hả trời! Tôi làm mặt khó, kêu:
– Mua thì em kêu mua được, nhưng bảo mua ngay bây giờ thì hơi khó. Họ đang giờ làm việc, ra ngoài làm sao được.

Ngó cái tay lão đang nhịp nhịp vào thành giường ra chiều sốt ruột, tôi thấy mắc cười ghê gớm. Lão này đời thường rất giống đứa con nít quỷ, khoái kẹo, khoái giỡn, nóng nảy muốn cái gì là phải được ngay. Nhưng khi đụng chuyện, lão lạnh lùng và cô hồn phát sợ, cứ như biến thành người khác vậy. Trên thế giới có mấy loại người đa nhân cách – tôi nghi lão cũng là dạng đó lắm à nha.

– Nhưng nếu mình giúp họ cái vụ này, chắc là được ngay thôi!

Lão hất hàm:

– Đám đó lại nhờ mày giúp cái gì, phải không? Sao đúng lúc quá vậy? Bộ tính tổ chức ca nhạc nữa hả?
– Không phải vụ đó, vụ này dễ ăn hơn nhiều!

Lão coi bộ nóng ruột, la:
– Thì mày nói tao nghe coi là chuyện gì!

Tôi liếm môi:
– Anh Ngọc nè, anh có tính thương người không?

Lão bực rồi đó nha. Cái mắt gườm gườm nhìn tôi, kêu:
– Tao trước giờ chỉ có khoái đánh người, chứ không có thương xót gì bố con thằng nào hết.

Tôi lùi ra xa lão một chút, nhùng nhằng tiếp:
– Vậy nếu là một con nhỏ hết sức tội nghiệp, anh có chịu giúp không?

Nghe cái chân lão lao đánh vèo một cái trúng người tôi, giọng lão la chói lói:
– Mày thích chọc tức tao phải không? Có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng để tao bực!

Rốt cuộc, vụ khó khăn của con nhỏ được giải quyết theo cách dễ dàng hơn tôi nghĩ rất nhiều. Lão nghe xong chuyện, đập giường một cái la:

– Đám giáo vụ vô dụng thật, có cái chuyện nhỏ xíu thế mà cũng không làm nổi. Mày lên nói với đám đó, mua được cho tao cuốn truyện đem về đây, con nhỏ chuyển phòng liền.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, lão còn hét vọng theo:
– Lộc Đỉnh Ký tập cuối nha thằng nhóc ác!

Bạn đang đọc một phần của truyện Trại cai nghiện, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensextv.com/trai-cai-nghien-full/
Thông tin truyện
Tên truyện Khi con gái chủ động
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex cũ
Phân loại Truyện cũ mà hay
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/03/2016 09:42 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Khe lồn âm ấm và ươn ướt
Tôi nín thở, bước thật nhẹ đến sau lưng Kiều Anh, một mùi hương ngây ngất từ người nàng tỏa ra làm tôi đê mê, nàng mãi lo pha nước nên hoàn toàn không hay biết gì, tay tôi cầm cuồn dây. Tôi đứng sát sau lưng nàng, nhanh như cắt, tôi vươn tay ra bụm ngay miệng nàng lại, tay kia ghì chặt ngang cái...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Nhung sướng lồn tả tơi
Nga được 4 thằng học sinh địt cũng đã được hai tuần, ngoài ba buổi địt nhau đã đời cùng lúc với cả bốn thằng trong giờ phụ đạo thì tối nào cũng có không một thì hai thằng lẻn vào nhà nàng. Cũng may nhà Nga nằm trên con ngõ vắng vẻ toàn nhà kín cổng cao tường, trước nhà lại có khoảng...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Ngón tay thon dài trắng ngần
Chị cũng mỉm cười mà bắt tay tôi. Những ngón tay thon dài trắng ngần của một phụ nữ tuy đã ba mươi mà tôi nắm cũng làm cho tôi rạo rực hết cả người. Anh Quân bảo tôi qua một bên rồi khẽ cười mà nói: Sao, trông bà ấy thế nào, ngon lành chứ hả. Anh mày nhìn mà nhiều lúc cũng không thể nào...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân