Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Dục Uyển » Phần 206

Dục Uyển

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 206

“Chuyện cậu nói là thật?”

“Dạ phải thiếu gia! Mấy ngày nay báo chí liên tục đăng tin, sao có thể là giả… nếu cậu không tin để tôi gửi hình qua cho cậu xem”

Trên màn hình điện thoại là hàng loạt những bức ảnh nóng bỏng sắc nét của Trình Mỹ và một người đàn ông trong xe, mặt đỏ mồ hôi nhễ nhãi, biểu cảm sung sướng và cả khoảnh khắc thăng hoa nhất của Trình Mỹ đều được ống kính của kí giả chụp được.

Tề Hạo không nghĩ đến Trình Mỹ luôn tỏ khôn ngoan lại gây ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Tề gia cần tài lực của Trịnh gia nhưng càng coi trọng danh dự hơn, làm sao có thể chấp nhận một cháu dâu đầy tai tiếng như Trình Mỹ, hôn sự giữa hắn và Trình Mỹ có thể phải kết thúc sớm.

Tề Hạo cho điện thoại vào túi, rồi chuẩn bị lên tàu nhưng dáng vẻ đơn độc của Phi Yến khi đứng một mình trước bình minh, đã níu chân hắn.

Lâu rồi, Phi Yến mới có cảm giác yên bình, tâm trạng bình thản vô ưu như lúc này, cô nhắm mắt lại tận hưởng sự tinh khiết của sương mai, nhưng gió biển thổi mạnh làm cô buốt cả hai bên vai.

“Em có vẻ lạnh, mau khoác áo vào.”

Sự xuất hiện bất thình lình và cái chạm tay vô tình không báo trước của Tề Hạo đã làm Phi Yến hoảng sợ đánh rơi luôn cả áo xuống đất, chỉ cần nhìn thấy hắn như nhìn thấy ác ma, sự bày xích và phòng bị đã trở thành bản năng của Phi Yến, cô hốt hoảng lùi ra sau.

“Anh muốn làm gì?”

“Sợ tôi sẽ ăn thịt em? Tôi đã nói sẽ không bao giờ gây rắc rối em.” Một chút chua sót trên nụ cười gượng gạo cho Tề nhị thiếu, hắn cúi người xuống nhặt áo khoác lên người của Phi Yến.

“Phụ nữ mang thai nếu bị cảm sẽ không tốt cho đứa nhỏ, em nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn.” Hắn vừa nói, vừa giúp cô chỉnh lại áo cho ngay ngắn.

Một Tề Hạo nhẹ nhàng ân cần như bây giờ cô chưa từng biết.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không tôi sẽ cho rằng em thích tôi.”

Sự biến mất của Phi Yến, đã làm thay đổi hoàn toàn thái độ nhận thức của Tề Hạo, hắn giận và chán ghét bản thân vì luôn làm cho cô khóc, và nhận ra cô quan trọng thế nào với mình. Nếu gặp lại cô hắn nhất định sẽ đối xử thật tốt, là những gì mà Tề Hạo tự nói với mình.

“Ở đây rất lạnh, em cũng đừng đứng quá lâu… mau lên tàu” Tề Hạo xoay người đi.

Thái độ của hắn làm cho Phi Yến rất ngỡ ngàng. Trước đây cô van nài cầu xin thế nào hắn cũng không buông tha cô, mọi chuyện đến quá dễ dàng cô có nên tin lời hắn là thật. Hắn sẽ để cô được yên.

“Phi Yến! Mẹ có tin vui báo cho con biết.”

“Mẹ! Có chuyện gì?”

Trình phu nhân từ xa chạy tới.

“Vài ngày trước Trình Mỹ cùng một người đàn ông quan hệ trong, bị kí giả chụp được… mấy ngày nay báo chí liên tục đưa tin, con nghĩ có phải là quả báo rồi không? Đúng là ông trời rất công tâm.” Nhìn vẽ mặt hớn hở của Trình phu nhân như trả được thù, bà nói huyên thuyên không ngừng.

Còn Phi Yến lại không có vẻ vui mừng, thật kỳ lạ. Sau chuyện xấu xa người chị gái cùng cha khá mẹ này đã làm cho cô, đáng lý bây giờ cô nên vui mới phải, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đếntề Hạo, tâm trạng lúc này của hắn thế nào, hắn có ổn không.

Nhìn Tề Hạo đang một mình đứng trên tàu, Phi Yến lại không rời mắt.

“Hoắc Phi đâu? Hắn chưa lên tàu?”

“Anh ấy…”

Một mình đi dạo trên bãi biển, Hoắc Phi lại nhớ đến khoảnh khắc hắn cùng Dục Uyển ngắm sao băng trên đảo Không Tên.

“Dục Uyển!”

“Dục Uyển” không phải chỉ xuất hiện trong tâm trí của hắn từng giây từng phút, mà ngay lúc này đây hắn lại nghe thấy có người gọi cái tên đó. Hoắc Phi theo quán tính mà nhìn sang nơi phát ra âm thanh vừa rồi.

Từ xa, hắn chỉ nhìn thấy một thanh niên đang khóc lóc rất dữ dội, và nằm sấp dưới đất, còn bị hai thanh niên khác lôi kéo, nhưng vẫn một mực ôm chặt lấy gốc cây dừa không buông.

“Hu… u… Buông tôi ra… tôi không đi… hu… u…”

Hoắc Phi hơi nhíu mày bất mãn vì hành động của gã thanh niên lạ, ai đời một người thanh niên to xác như vậy lại khóc như một đứa trẻ, mất hết thể diện đàn ông.

“Thả tay ra! Người nhà của cậu đang ở trên tàu, cậu có thể đoàn tụ với họ… theo họ về nhà cậu sẽ trở thành một đại thiếu gia, có đồ ăn ngon, có thứ để chơi… tốt hơn cái hòn đảo này gấp trăm ngàn lần.” Từ Tam ôn nhu phối hợp, kết hợp vũ lực và lời lẽ ngon ngọt để dỗ dành Hoắc Khiêm.

“Không! Tôi không đi… không có Uyển, tôi không đi.” Hoắc Khiêm vì vừa khóc vừa ôm chặt gốc cây, tốt thế nào đi nữa cũng không phải thứ hắn cần, hắn cần Uyển.

“Đừng có giở chứng nữa… không phải lúc nãy cậu đã đồng ý với Dục Uyển, mau đi qua đó… bọn họ sắp rời khỏi đảo.”

Hai anh em của Từ Tam, Từ Nhị không ngu xuẩn đến mức đem Hoắc Khiêm đích thân giao hai tay cho Bồ gia, như vậy không khác nào đem đá đập vào chân mình, tự chuốc nguy hiểm. Nên chỉ có thể đem hắn bỏ ở một chỗ mọi người của Bồ gia có thể nhìn thấy, rồi lặng lẽ biến mất. Kế hoạch là vậy, nhưng xem ra là không được rồi.

“Không! Các người lừa tôi… tôi không đi… các người nói Uyển sẽ đến, nhưng tôi không thấy Uyên đâu… tối muốn ở cạnh Uyển… Hu… u… Uyển… Uyển…”

“Ai lừa cậu… chỉ muốn tốt cho cậu, nhanh lên qua đó đi…”

Náo nhiệt như vậy, lại không biết là chuyện gì nên cũng khơi dậy một chút tò mò cho Hoắc Phi, hắn cũng muốn xem mặt mũi của gã thanh niên khóc thét như đứa trẻ đó là ai, tâm trí có bình thường không.

Nhìn thấy Hoắc Phi đang tiến gần đến chỗ mình, Từ Nhị và Từ Tam bắt đầu tim đập nhanh, trán đổ mồ hôi, hồi hộp căng thẳng. Trước đây trước mặt Bồ gia, bọn họ đã nói không hề liên quan cũng như quen biết gì đến người tên Hoắc Khiêm. Nhưng nếu bây giờ để Hoắc Phi nhìn thấy họ, không phải trước sau không đồng nhất, là bọn họ nói dối sao.

Bỏ chạy hay đứng yên lúc này đều là hạ sách, bọn họ nên làm gì đây…

“Hoắc Phi!”

Ơn trời sự xuất hiện của Phi Yến và tiếng gọi vừa rồi của cô, đã gỡ rối giúp hai anh em họ Từ.

“Mọi người đều đã lên tàu… đi thôi anh.”

“Anh…” Hoắc Phi do dự ngập ngừng, nhưng lại không rõ vì sao.

“Có chuyện gì sao?”

Sự thường thật trớ trêu, chỉ cần bước thêm một bước nữa…

“Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Hai anh em họ Từ thở phào nhẹ nhõm ngã phịch xuống đất, nhìn theo bóng lưng Hoắc Phi bước lên tàu, rồi con tàu dần xa đảo.

“Hoắc Khiêm đâu?”

Từ Tam xoay người qua đã không thấy hắn đâu nữa, khi nãy ra sức lôi kéo hắn một bước cũng không nhích, vừa buông tay ra thì đã mất tăm hơi.

“Còn có thể ở đâu được?”

Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv.com/duc-uyen/

“Keng… ng…”

“Cạn ly… Cạn ly…”

“Chúc mừng Đảo chết đón tiếp thêm hai thành viên mới.”

“Nào cạn ly…”

Buổi tối tưng bừng, kể từ hôm nay Hoắc Khiêm và Dục Uyển đã chính thức trở thành công dân trên đảo. Hoắc Khiêm không muốn rời xa Dục Uyển, và Dục Uyển cũng không muốn quay lại cuộc sống trước đây. Nếu cả hai đều không muốn đi thì ở lại đây chính là một quyết định đúng.

Đại Từ và Nhị Từ cũng đã hứa với Từ Tam sẽ không gây khó dễ cho Hoắc Khiêm, để hai người họ sống trên đảo với một điều kiện, không được tiết lộ ra thân phận đại thiếu gia nhà họ Hoắc của Hoắc Khiêm, đồng nghĩa với việc Hoắc Khiêm phải sống với thân phận “Thằng ngốc”.

Không vui nhất có lẽ là Hợi miệng rộng, sau khi biết mình bị lừa, hắn tức giận lập tức quay về lôi Dục Uyển đến gặp cha hắn, kể hết mọi chuyện mà Dục Uyển đã nói với hắn, thuật hết cho cha mình biết. Nhưng cha hắn lại không tin, còn cho là hắn bịa chuyện đặt điều, hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của ba đứa con nuôi hơn thằng con ruột. Còn nói cái gì vĩ hòa vi quý, nếu đã sống trên đảo thì đều là người một nhà, cần phải quên hết chuyện quá khứ sống vì tương lai.

“Thằng ngốc không có biết uống rượu… để ta uống thay hắn.” Hợi miệng rộng đứng dậy, giành hết tất cả ly rượu mời về phần mình, vừa hay bộc phát hết bực bội trong người.

“Nào cạn ly… cạn ly… đêm nay không say không về.”

“Hợi ca! Bị làm sao? Tại sao lại mời rượu tất cả mọi người”

“Không biết.”

Suốt cả buổi tối, Hoắc Khiêm luôn nắm chặt tay của Dục Uyển, sợ cô sẽ bỏ rơi lại hắn. Dục Uyển không thể nào tưởng tượng ra sẽ có ngày cô tay trong tay với “ngụy quân tử”.

“Anh buông tay em ra”

“Không thể buông… nếu anh không nắm tay em, em sẽ bỏ lại anh.”

“Em sẽ không bỏ rơi anh, buông tay em ra.”

Đảo Chết chào đón thành viên mới là một chuyện vui, nhưng công tư phân minh. Chuyện Hoắc Khiêm đã nổ súng là trái với quy định xưa nay của Đảo chết, trước đây hắn không phải là người trên đảo có thể không chấp dứt, nhưng từ giây phút này hắn đã trở thành một thành viên của Đảo Chết và phạm vào luật quy phải chịu phạt.

Hội nghị bô lão đã diễn ra, ngay trong buổi tiệc chào đón thành viên mới. Ba vị đương gia của Đảo chết, người sẽ đưa ra phán quyết gồm có hai người lão già cao tuổi Thượng Hạ và người thứ ba là chị Đại của Động Thiên Tơ.

Trong lúc mọi người trên đảo đang vui cao hứng, giơ cao ly uống cạn rượu thì lão đại của đảo chết đứng dậy.

“Mọi người! Im lặng hết.”

Một chút xôn xao nhỏ kéo dài không quá hai phút, trước khi tất cả mọi đều im lắng hướng mắt nhìn lên cái bàn đầu tiên.

“Thằng ngốc! Nổ súng đã làm trái với quy định của Đảo chết, cậu ta phải chịu phạt… tôi quyết định sẽ phạt cậu ta đến Hạ Đằng và Thượng Đằng phục dịch sáu tháng, hình phạt sẽ bắt đầu từ sáng mai.” Đương gia của Thượng Đằng, người đứng đầu Đảo chết cũng là người cuối cùng đưa ra mọi quyết định.

“Uyển! Có phải họ đang nói anh không?” Khiêm ngốc ngày càng nhanh nhạy hơn, nên vừa nghe nói “thằng ngốc” là hiểu ngay nói đến mình.

Hình phạt này khiến cho Dục Uyển rất lo lắng, Hoắc Khiêm từ nhỏ đã quen làm đại thiếu gia, những công việc nặng nhọc chưa từng làm bao giờ, hắn có chịu được hình phạt này không.

“Vậy không công bằng… nếu tính đến căn nguyên của chuyện này, thì tất cả những người có mặt hôm đó đều có phần, nếu chỉ một mình cục cưng… không… thằng ngốc chịu phạt, tránh không khỏi đàm tiếu cho rằng Đảo chết chúng ta bắt nạt người mới, thiên vị người cũ” May mắn là chị Đại đã lên tiếng, lấy lại một chút công đạo cho Hoắc Khiêm.

“Vậy theo ý của cô thì thế nào?” Lão nhị của Hạ Đằng lên tiếng.

“Để cho công bằng, tôi nghĩ… tất cả mọi người tham gia đánh nhau cũng phải chịu phạt… nên để cho người của Hạ Đằng đến vườn Anh Túc bón phân sáu tháng, và người của Thượng Đằng đến mỏ quặng làm khổ công sáu tháng, như vậy mới hợp tình hợp lý.”

“Được! Vậy theo ý cô”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ba và tôi
Bước vào cửa phòng... tôi ôm lấy cổ ba mà hôn... lưỡi tôi ngoáy. Ba biết tôi đã rất nứng lồn... ba dựa vào cửa và bíu lấy lưỡi rồi... tôi lột áo của ba ra... tôi đè lên vú ba liếm, và bú... tôi dùng răng cửa mà nhơi nhơi núm vú ba... ba sướng rên, ba ưỡn ngực ra cho tôi bú liếm. Ba tốc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc
Chuyện tình loạn luân
Cũng được 2 tháng từ hôm địt dì nó tơi bời, cả tháng nay nó vẫn qua lại với dì Linh, dạy nàng cách làm tình thô bạo đầy cảm xúc của nó, mỗi lần nó đều nâng mức độ lên một chút. Còn về phần Linh thì nàng đã dần dần quen với việc bị thằng cháu đè ra làm tình rồi gọi là con đĩ, con...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ máy bay Liếm tinh trùng Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện móc lồn Truyện sex ngoại tình
Hướng Nhật – Quyển 10
“Yêu nhiều bao nhiêu càng dễ bị tổn thương bấy nhiêu. Cũng bởi yêu nhiều mà có thể sinh ra hận, bởi vậy người ta mới nói tình yêu như con dao hai lưỡi.” ... Bạn đang đọc truyện Hướng Nhật Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv.com/huong-nhat-quyen-10/ Tách biệt hoàn toàn với thế giới ồn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân